Thời gian - thứ mà họ cần là thời gian! Bất kể là cô ta hay là Cơ Ngân hoặc Ma Tử, bất cứ ai quật khởi dậy cũng có thể giúp Ma gia đứng vững, dù cho tăng lên bốn mạch thôi thì cũng có thể ổn định được tình thế.
Nhắc đến Triệu Bân, hắn vẫn còn đang ở đó chuyên tâm đào đất.
“Tú Nhi”.
Đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng hắn gọi.
Hắn đã đào sâu xuống được mười trượng, không chỉ được mười trượng mà còn đào ra nước.
Đúng vậy, hắn đã đào ra một cái miệng giếng.
Nói chính xác hơn, đó là một mạch nước ngầm, sau khi bắn ra ào ào thì chảy đi đâu mất.
Nguyệt Thần mở mắt và nói: “Đứng im đó”.
“Chỗ này… Còn có cấm chế sao?”, Triệu Bân nhìn quanh bốn phía, tối tăm vô cùng.
“Chỗ nào cũng có cấm chế cả”.
Nguyệt Thần chậm rãi đáp. Cô ta không hề hù dọa Triệu Bân, với đạo hạnh của Triệu Bân thì không thể nào nhìn thấy những bùa chú vô hình được, dù có cao thủ cảnh giới Thiên Võ đến, chắc cũng khó lòng nhận ra. Nhất định người đặt bùa chú có cảnh giới Thiên Võ và sở hữu trình độ rất cao trong lĩnh vực cấm chế, vì vậy nên cô ta mới nói, dù cho cảnh giới Thiên Võ đến thì cũng vẫn có thể bị trúng đạn như thường. Hoàng tộc Đại Hạ bảo vệ đại địa linh mạch rất chặt, nếu bên này mà chạm vào cấm chế thì phía Hoàng tộc sẽ phát giác ngay.
“Đào qua phía phải ba trượng”, Nguyệt Thần liếc nhìn rồi nói với Triệu Bân.
Triệu Bân uống một ngụm rượu rồi tiếp tục đào.
Có vài cấm chế là hắn không thể nhìn thấy nhưng Nguyệt Thần lại “nhìn” được rất rõ, đương nhiên hắn nên đổi hướng đào là để tránh đi cấm chế, đào vòng như thế thì sẽ tốn thêm thời gian, đào ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được đại địa linh mạch.
Có Nguyệt Thần chỉ dẫn, đương nhiên là hắn sẽ yên tâm, cô ta cũng không thể nào chơi hắn trong thời khắc quan trọng này được.
“Lúc ta nghiêm túc thì vẫn rất nghiêm túc”, Nguyệt Thần nói rất chân thành.
Chưa được bao lâu thì hắn đã đào được ba trượng.
Nguyệt Thần lại nhắc nhở, lần này là đào thẳng xuống dưới, càng đào càng ẩm ướt, càng đào càng cứng, may mà Long Uyên đủ sắc bén, cộng thêm lôi điện và khí Huyền Hoàng nên chém thứ gì cũng nhanh hết.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Đế Đô lúc sáng sớm vô cùng nhộn nhịp, tiếng rao bán vang lên không ngớt.
Không ai phát giác ra có một nhân tài đang hì hục đào dưới mặt đất.
Nói một người thì không chuẩn lắm, nên nói là hai người, Nguyệt Thần cũng là một nhân tài, nếu như không có cô ta chỉ dẫn thì Triệu Bân cũng không dám đào bậy, bởi dù chạm vào bất cứ cấm chế nào, hắn rất có thể sẽ phải ở lại đó mãi mãi.
“Đào đi chứ!”, trong đường hầm tăm tối, Nguyệt Thần lên tiếng nhắc nhở.
“Chỉ giỏi nói cái miệng”, Triệu Bân liếc mắt, há miệng thở hồng hộc.
Không thể dùng bùa nổ, chỉ có thể đào bằng từng kiếm một. Việc này thật sự rất mệt, người có khí huyết cuồn cuộn như hắn mà cũng không chịu nổi, vì càng đào sâu xuống thì càng cứng, càng đào sâu xuống thì càng khó đào hơn.
“Đào”.
Triệu Bân biến ra phân thân, còn hắn thì ngồi uống rượu.