Không suy nghĩ nữa, hắn lại tiếp tục sử dụng bùa tốc hành.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được Bảo Liên Đăng đã rơi xuống biển, chắc chắn là nó rất nặng cho nên mới khiến biển khơi dậy sóng, sóng biển cũng tỏa ra kim quang do bị Bảo Liên Đăng ảnh hưởng.
Phụt!
Triệu Bân vượt qua những con sóng nhanh như chớp rồi lao thẳng xuống biển.
Bảo Liên Đăng tỏa ánh vàng lóng lánh, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy nó đang dần dần chìm xuống đáy biển.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy cả mặt biển cũng tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh.
"Nó là của ta".
Hai mắt Triệu Bân sáng rỡ, hắn đã vươn tay ra.
Thật không may, Bảo Liên Đăng rất nặng cho nên hắn hoàn toàn không thể di chuyển được nó. Hắn phải liên tục thúc giục chân nguyên thì mới có thể nhét nó vào trong chiếc nhẫn ma. Hắn phải nhanh chóng mang nó rời khỏi nơi thị phi này.
Phong!
Hắn chưa kịp rời khỏi thì đã nghe thấy một tiếng quát.
Kẻ vừa quát lên là một lão già áo đen, lão ta cũng vừa phóng xuống biển liền nhìn thấy Triệu Bân đã đoạt được bảo bối cho nên nhanh chóng thi triển thuật phong ấn. Trong phạm vi ngàn trượng dưới lòng biển rộng, sóng biển quay cuồng đều biến thành hàn băng trong nháy mắt, Triệu Bân đang đứng ở trong phạm vi đó cũng bị đông cứng thành một bức tượng băng.
"Bảo bối của lão phu mà ngươi cũng dám động vào sao?", lão già áo đen quát lớn.
Đáp lại lão ta là một tiếng răng rắc.
Lòng biển ngàn trượng bị đóng băng đều đã bị Triệu Bân một kích phá nát, trong lúc đó lão già áo đen cũng bị chấn lui, ánh mắt còn lộ ra vẻ kinh dị. Cái tên này rõ ràng chỉ là một võ tu cảnh giới Địa Tạng sao lại có nội tình hùng hậu đến như vậy, còn có thể phá được hàn băng của lão ta?
Phụt!
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Bân đã lao ra khỏi mặt biển và phóng thẳng lên bầu trời.
Lão già áo đen cười lạnh, nhanh chóng đuổi theo. Lúc trước là do lão ta khinh địch cho nên mới không dốc toàn lực, bây giờ lão ta đã dốc toàn lực khai hỏa, khí tức bức người, lão ta chắc chắn không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Không thoát cũng không thể đứng chờ bị đánh chết!
Triệu Bân liếc mắt nhìn nhưng không quay đầu lại.
Không phải là do hắn sợ lão già áo đen mà là bởi vì bốn phương tám hướng đều đang có thêm những cường giả phóng tới, theo như hắn thấy thì khí tức này đều là của cường giả Chuẩn Thiên, đừng nói là hắn, ngay cả nữ soái đến đây cũng phải chạy trốn.
Thật ra thì nữ soái cũng đã đến đây.
Chẳng qua là chưa gặp được hắn.
Những kẻ phóng tới trước như lão già áo đen này hầu hết đều đang ở gần đó.
"Để lại bảo bối thì ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống".
Lão già áo đen vừa đuổi theo sát nút vừa quát lớn.
Triệu Bân lo lắng, lão ta cũng lo lắng.
Phải biết rằng đám cường giả Chuẩn Thiên đang phóng tới đây không hề ít, so với lão ta còn mạnh hơn rất nhiều, đợi bọn chúng đuổi tới thì lão ta cũng không thể tranh đoạt bảo bối nổi nữa.
Muốn cướp thì phải cướp liền tay, sau đó nhanh chân chạy trốn.
Nhưng đáng sợ là tốc độ của tên tiểu võ tu kia thật sự vượt xa sự tưởng tượng của lão ta. Lão ta đuổi theo suốt đoạn đường nhưng chưa một lần bắt kịp.
Thật quá tồi tệ.
Càng kéo dài thì tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Đáng ra lão ta nên cảm thấy may mắn vì có một số lượng lớn cường giả Chuẩn Thiên đang đuổi tới đây.
Nếu ở đây chỉ có lão ta và Triệu Bân thì chắc chắn cái mạng già của lão ta sẽ khó mà giữ được.
Soạt!
Triệu Bân phóng thẳng lên trời nhanh như một tia chớp.
Lão già áo đen đuổi theo sau, vừa đuổi vừa hét: “Đưa báu vật đây, ta sẽ tha chết cho ngươi”.