Về điều này, Triệu công tử tin tưởng vô điều kiện. Thân xác không đạt tới đỉnh cao, cũng không thể tiến vào cảnh giới Thiên Võ, nhưng thân xác mạnh không có nghĩa là sẽ thắng. Ai cũng mất tu vi rồi, phải xem kỹ năng đấu võ của ai cao hơn.
“Nào!”
Triệu Bân tung Hám Sơn quyền, nghênh đón cô ta.
Quyền chưởng va chạm, chẳng có động tĩnh gì lớn.
Môn chủ La Sinh Môn vẫn còn đứng sừng sững, chứ Triệu công tử đã thổ huyết và lui về sau. Quyền cốt ăn vào cánh tay khiến hắn đau không chịu nổi, cơ thể của cao thủ Thiên Võ quả nhiên không phải thứ mà võ tu Địa Tạng có thể bì được, dù tu vi đã mất hết nhưng độ mạnh yếu vẫn còn. Cũng may là ngày nào hắn cũng rèn luyện cơ thể, chứ nếu là người bình thường, một chưởng cũng đủ để xương cốt hắn rã ra rồi.
Soạt!
Môn chủ La Sinh Môn đuổi theo, vung một chưởng từ trên trời giáng xuống.
Triệu Bân đứng vững rồi đột nhiên nghiêng người tránh chưởng này, tiện thể tóm lấy cổ tay môn chủ La Sinh Môn, một cô gái xinh đẹp bị hắn quăng lên, sau đó “đùng” một tiếng nện xuống nền đất.
Nguyệt Thần trông thấy mà chặc lưỡi mãi không thôi.
Tên này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nhìn môn chủ La Sinh Môn, toàn thân không ổn rồi. Tới tầm tuổi này, chắc hẳn đây là lần đầu cô ta bị ngã, toàn thân đau không chịu nổi. Cô ta quá sơ suất, sớm biết Cơ Ngân quăng người rất giỏi, quả đúng là không nói quá.
“Thêm lần nữa!”
Triệu Bân thét lên một tiếng đanh thép, quơ lấy môn chủ La Sinh Môn lần thứ hai. Do cô ả này chịu đòn rất giỏi, hắn chuẩn bị quật ba lần liên tiếp, nếu ba lần cũng chưa đủ thì chín lần, quật tới chết thì thôi.
Công việc này, hắn làm quen tay lắm.
Lửa giận nghẹn trong người suốt dọc đường chỉ trông chờ vào lần này.
Môn chủ La Sinh Môn hai mắt bốc hỏa, trong lúc bị quật xuống đã túm lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng làm ám khí, đập vào một bộ vị nào đó của Triệu Bân, nhắm rất chuẩn nên một đòn là trúng.
Ám khí mạnh hay không, phải xem xem người dùng là ai.
Nếu là ám khí do môn chủ La Sinh Môn quăng ra thì cũng đủ phân lượng đấy.
Ưm…
Triệu Bân khẽ rên một tiếng, bộ vị nào đó bị tấn công nên cực kỳ đau đớn, lực đạo quăng người bỗng chốc tan biến hết, hai tay hắn vội vàng bụm đũng quần, nước mắt ào ào chảy xuống. Mẹ kiếp, còn chơi trò này nữa?
Hả dạ ghê!
Nguyệt Thần cười rất sảng khoái.
Theo cô ta thấy, Triệu Bân nên thấy mừng vì nếu thứ mà môn chủ La Sinh Môn ném qua không phải ngọc bội mà là một thanh phi đao sáng lòe lòe thì cảm giác ấy không chỉ đơn giản là đau đớn đâu, còn rất đẫm máu nữa cơ? Ra khỏi Đọa Tiên Vân Hải cũng khỏi cần về Thiên Tông nữa, tới thẳng hoàng cung, kiếm một công việc tốt đi thôi.
Môn chủ La Sinh Môn đáp đất vững vàng, vung chưởng hất bay Triệu Bân.