Á…!
Bên trong rừng cây tối đen như mực không hề yên tĩnh.
Là do Triệu Bân đang soát hồn, cảm giác này chẳng ra làm sao, ba tên mặc áo đen liên tục oai oái, giống như có ai đó cầm theo cây búa đang gõ vào linh hồn của chúng khiến đầu chúng như muốn nứt ra.
“Học ở đâu được thuật soát hồn thế”.
Thiên Vũ thấy vậy mà lòng kinh ngạc muôn phần.
Thuật soát hồn rất quý giá, xét từ ý nghĩa nào đó thì nó còn hiếm có hơn cả thuật Thiên Nhãn. Nhìn khắp Long Triều của Đại Hạ, số người thông thạo bí thuật này chỉ đếm gọn trong một bàn tay, thật không ngờ là Cơ Ngân cũng biết.
“Sao không nói sớm!”
Sở Vô Sương nhìn thấy cũng phải hít sâu một hơi.
Trước đó gặp người của vương triều Tiểu Nhật, đáng lẽ nên bắt sống vài tên.
Sau đó nghiêm túc soát hồn.
“Quả thực là không chịu nổi”.
Đây sẽ là câu trả lời của Triệu Bân.
Từ “baka” kia như thể có ma lực, nghe thôi đã không thể kiềm nổi cơn giận, đến mức hắn ra tay quá nặng, không cẩn thận làm người ta ngã chết luôn. Vì chuyện này mà hắn còn hối hận suốt dọc đường, thầm nghĩ đáng lẽ nên chừa lại một tên để soát hồn, chưa biết chừng còn tìm được bí mật nào đó, ví dụ như nước Tiểu Nhật giấu ở đâu.
Qua hồi lâu, Triệu Bân mới thu tay.
“Thế nào rồi”, Thiên Vũ vội vàng hỏi.
“Ngoại trừ đám người Nguyên Thương thì Đại Nguyên còn phái thêm một nhóm nữa”, Triệu Bân nói.
“Do ai dẫn đầu”, Sở Vô Sương chen vào.
“Tam hoàng tử Nguyên Kinh”, Triệu Bân không hề giấu giếm.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Sở Vô Sương và Thiên Vũ trở nên khó coi.
“Mạnh lắm à?”, Triệu Bân lấy ra một vò rượu.
“Mạnh lắm”, Thiên Vũ khẽ gật đầu, dù không nói rõ, nhưng chỉ cần nhìn từ thái độ của hắn ta là biết “mạnh lắm” ở đây không chỉ là rất mạnh. Chí ít trong số những người mà hắn ta từng giao đấu thì tam hoàng tử mạnh hơn Nguyên Thương nhiều.
“Phái hẳn hai hoàng tử”.
Triệu Bân sờ sờ cằm, đầu óc bay xa.
Theo hắn thấy, quá nửa nguyên do khiến vương triều Đại Nguyên tới di chỉ Ma Vực chuyến này là vì Hùng Thương. Đêm đó ở Vong Xuyên, Hùng Thương thương tích nặng nề bị vua Âm Nguyệt và vua Man ép phải giáng cấp, chắc hẳn muốn dùng đan Bất Lão để nâng tu vi.
“Đi thôi!”
Nửa vò rượu vào bụng, Triệu Bân là người đầu tiên nhấc chân.
Trước khi đi hắn còn tiễn ba tên mặc hắc bào vào Quỷ Môn Quan, tiện thể khoắng sạch báu vật. Chuyện này không thể trách chúng được, là do Nguyên Thương muốn tìm kích thích trước, đã vậy còn mặt dày đuổi theo họ suốt dọc đường.
Nhắc đến Nguyên Thương, lúc này hắn ta đang chửi thề đây.
Vốn dĩ trong danh sách tới di chỉ Ma vực lần này không có tên hắn ta, do hắn ta tự nguyện xin đi, chỉ vì muốn lập công lớn để có thêm điều kiện đáng kể khi cạnh tranh hoàng vị thôi.
Nào ai ngờ, vừa tiến vào di chỉ Ma vực đã gặp phải kẻ khó xơi, một phen đánh đấm hao binh tổn tướng, sáu người bị tiêu diệt hết bốn. Với đội hình này mà đòi đi cướp đan Bất Lão, cướp được mới là lạ! Không có ai phối hợp thì cướp cái quái gì nữa!
Hối hận, hắn ta cực kỳ hối hận.
Bao nhiêu người như thế, tại sao cứ phải chọc vào Cơ Ngân.
“Hiếm được lần ngươi đến Đại Hạ”.
“Cứ phải để ngươi nhớ đến già chứ!”
Nếu nói theo lời của Triệu công tử thì chắc chắn là câu này rồi.
Trước nay phép vua thua lệ làng, không hiểu quy tắc thì ăn đòn cũng đáng đời lắm.
“Đi theo ta”.
Ở bên này, Triệu Bân đã phá được mê tung trận.
Qua khỏi khu rừng này là đến một khe núi heo hút, không một nhành cây ngọn cỏ. Đứng trước khe núi có thể nghe thấy tiếng gió lớn rít gào ù ù như tiếng lệ quỷ than khóc, chỉ nghe thấy cũng thấy sống lưng lạnh toát.
Sở Vô Sương đảo mắt nhìn quanh, vô thức ghé lại gần Triệu Bân, đứng với tên này khá an toàn.
“Có đóng phí bảo kê không”, Triệu Bân buột miệng hỏi.
“Ta đẹp hay là ngân lượng đẹp”, Sở Vô Sương liếc xéo hắn.
“Ngân lượng”.
Câu nói của Triệu Bân khiến em gái Vô Sương chết sặc.
Thiên Vũ đứng bên cạnh đảo mắt nhìn lên trên, phát hiện đầu của mình càng lúc càng sáng, hóa ra cảm giác làm bóng đèn là như thế này đây! Suốt dọc đường hắn ta chỉ nghe thấy hai kẻ này chim chim chuột chuột.
Nói nhảm thì nói nhảm vậy, chứ việc cần làm vẫn phải làm.
Triệu Bân vẫn đi trước, làm người đầu tiên tiến vào khe núi.
Nói thật lòng, khe núi này khá lạnh lẽo, dù là người khí huyết chí cương chí dương như hắn cũng không thể nhịn nổi mà phải run lên, Thiên Vũ cũng thế. Sở Vô Sương khoác luôn áo khoác vào, dọc đường luôn nhìn ngó xung quanh đầy cảnh giác.
Đi được nửa chừng, ba người dừng lại.
Trong khe núi có hài cốt, nói chính xác hơn là một cỗ thi thể bị người ta chém ngang lưng, hiện trường rất đẫm máu, người kia chết cũng thê thảm, chắc hẳn là mất mạng ngay trong một nhát kiếm, đồng thời ngắc ngoải một thời gian dài mới chết.
“Khí tức này... La Sinh Môn à?”, Thiên Vũ trầm ngâm.
“Không đúng, là Huyết Y Môn chứ”, Sở Vô Sương khẽ nói.
“Là người của La Sinh Môn... giết người của Huyết Y Môn”, Triệu Bân bồi thêm một câu, hắn cũng là người thấy rõ nhất: “Đây cũng là lý do tại sao trên thi thể của Huyết Y Môn còn sót lại khí tức của La Sinh Môn”.
“Cũng có nghĩa là, La Sinh Môn và Huyết Y Môn đều phái người tới”.
Đây không phải một tin tốt lành.
Khúc khích...!
Đúng lúc này, một tiếng cười rất vang của nữ tử truyền tới.
Triệu Bân vô thức ngước nhìn lên, hai mắt nheo lại đảo khắp nơi. Hắn xác định mình không nghe nhầm, chắc chắn có người đang cười, đối phương cũng phải là một nữ tử. Tiếng cười như khúc nhạc tiên ưu mỹ khiến hắn bất giác nghĩ rằng đối phương có dung mạo tuyệt sắc, tiếc rằng hắn không tìm thấy nơi phát ra âm thanh. Không chỉ vậy, nghe tiếng cười ấy khiến hắn bỗng cảm thấy hoảng loạn, chắc hẳn là tiếng cười này có một loại ma lực đáng sợ.
Kỳ lạ ở chỗ, chỉ mình hắn nghe thấy.
Sở Vô Sương và Thiên Vũ còn đang mải quan sát cỗ thi thể kia.
“Không nghe thấy tiếng cười à?”, Triệu Bân hỏi.
“Có ư?”, hai người ngước nhìn lên rồi tĩnh tâm lắng nghe.
Một lát sau, cả hai cùng lắc đầu.