Tất cả kinh ngạc không thôi, nào chỉ là mở mang tầm mắt, còn là đả kích nữa chứ! Hồng Uyên và Ma Quân đều từng là đệ nhất thiên hạ của một thời đại, được thế nhân ca tụng, nhưng phóng mắt ra ngoài phàm giới dường như cũng chưa hề được xếp hạng. Thế gian này ngọa hổ tàng long, có ai biết được còn bao nhiêu người như thanh niên áo vàng kia nữa. Chớ nói hai bọn họ, chỉ riêng Triệu Bân cũng chẳng dám xưng là đệ nhất phàm giới!
Đêm khuya.
Tiệc rượu kết thúc.
Thành Thiên Thu cũng rơi vào bình tĩnh.
Triệu Bân không ngủ, đến tìm Phù Dung lấy gương hoa đào rồi lên đỉnh núi.
“Đi ra”.
Triệu Bân lấy một ánh sáng vô lượng đánh vào trong gương.
Bất chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ trong gương, một gương mặt phụ nữ từ từ nhô lên, giống hệt chủ nhân của Vân U Cốc, mang theo vẻ xinh đẹp quyến rũ.
“Tiểu ca ca thô lỗ quá đi”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Ta là nương tử của chàng mà, chàng quên à!”
Cô gái trong gương ủ dột, vừa nghẹn ngào vừa vùi đầu lau nước mắt.
Triệu Bân lại lấy một tia sấm sét nữa, ngụ ý rõ ràng: Nếu còn không đàng hoàng thì ta sẽ lấy sấm sét đánh ngươi một trận.
“Ta cũng không biết ta là ai”.
“Ta chỉ nhớ mình họ Tần”.
Cô gái lộ vẻ sợ hãi.
Cô ta không ngốc, nhanh nhẹn trốn vào chỗ sâu của tấm gương.
“Vậy sao lại khắc tượng gỗ hình của ta?”
Triệu Bân lạnh nhạt hỏi, lại túm người trong gương ra ngoài.
Cô gái khẽ lắc đầu, ánh mắt đẹp tràn ngập sự mê man, tinh thần dường như không bình thường, lúc thì quyến rũ, khi thì ngây ngô, tuy là tàn niệm nhưng cô ta như kiểu không ngớ nổi ký ức của chủ nhân thân thể này.
“Ta đàn cho ngươi một khúc”.
Triệu Bân bày gương hoa đào lên tảng đá, có vẻ cung kính.
Mà hắn thì vung tay lấy đàn đá ra, không có ký ức à, được, đàn cho một tiên khúc tỉnh thế, rồi sẽ phải nhớ hết. Chuyện này là nghề của hắn, Liễu Tâm Như ngày xưa cũng được hắn đánh thức chứ đâu.
Keng…!
Tiếng đàn du dương bắt đầu vang lên.
Tỉnh Thế khúc rất mờ mịt, kèm theo một loại ma lực, người bình thường nghe thì chả cảm nhận được gì, nhưng những loại dị dạng như tàn niệm trong gương thì rất có thần hiệu. Quên đi cái gì sẽ nhanh chóng nhớ lại ngay thôi.
Ưm…!
Tàn niệm trong gương hoa đào khẽ than thở, sắc mặt cực kỳ đau đớn.
Dung mạo xinh đẹp vô ngần của cô ta cũng vặn vẹo khó coi.
“Tú Nhi?”, Triệu Bân liếc sang Nguyệt Thần.