*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa đám người của Tần Thiên học phủ, trong mắt Tào Kiệt loé lên tia sáng lạnh, ánh mắt rơi vào Lâm Nhất, do dự có nên thách đấu với Lâm Nhất hay không.
Nhưng nghĩ đến tu vi Huyền Võ tầng tám của mình, cao hơn Lâm Nhất hẳn hai tầng, chỉ sợ sẽ bị người khác cười nhạo.
“Công chúa điện hạ, tại hạ muốn đấu với Lâm Nhất của Kiếm Các một trận”.
Đúng lúc này, Bạch Du yêu nghiệt mới nổi của Huyền Thiên Tông đột ngột đứng dậy, chắp tay nói.
Trong mắt công chúa Phượng Hoa loé lên một tia sáng kỳ lạ, nàng ta khẽ nói: “Tuy tuổi hai người các ngươi ngang nhau, nhưng tu vi của ngươi cao hơn hắn một tầng, chủ động thách đấu không hợp quy tắc. Nhưng nếu hắn đồng ý thì không sao, ngươi tự hỏi hắn đi”.
Bạch Du nhướng mày nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo: “Kiếm Nô Lâm Nhất, có dám đấu với ta một trận không?”
Bạch Du của Huyền Thiên Tông quát lạnh một tiếng, cả đại điện Quỳnh Đài chợt trở nên im lặng như tờ.
Vẻ mặt đệ tử các tông đều hiện lên sự kinh ngạc và hơi sốc.
Tuy lúc trước bọn họ đều nói về Lâm Nhất, nhưng chỉ là nói sau lưng chứ không nói trước mặt. Bạch Du thì hay rồi, hoàn toàn không nể mặt mà gọi thẳng ra luôn.
Không có chút lịch sự nào, hoàn toàn không giống đệ tử của tông môn lớn.
Trên vị trí ghế đầu, công tử Lưu Thương ngồi sau công chúa Phượng Hoa khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Hắn ta có Thất Khiếu Linh Lung, đoán ra được tại sao Bạch Du lại nói như thế.
Chỉ vì tu vi của Lâm Nhất thấp hơn Bạch Du, như công chúa nói, Lâm Nhất có quyền không chấp nhận thách đấu.
Bạch Du cố ý nói như vậy hoàn toàn là để chọc giận Lâm Nhất, ép hắn phải ứng chiến.
“Thiếu niên này trông cũng sáng sủa, không ngờ lại nhẫn tâm như thế, vả mặt người khác trước mặt bao người, hoàn toàn không cho Lâm Nhất cơ hội từ chối”.
“Đã ép tới bước này rồi, biết rõ thất bại cũng phải cắn răng mà đấu đúng không?”
“Nghe nói Long Hổ Quyền của Lâm Nhất vô cùng cường hãn, khiến đệ tử Huyền Thiên Tông khá bất mãn. Bạch Du làm vậy, biết đâu lại là ý của trưởng lão Huyền Thiên Tông”.
“Cũng đúng, quyền pháp của tông môn mình mà người ngoài lại tu luyện tốt như vậy, khẳng định bản tông sẽ bất mãn. Chỉ e lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, định cho Lâm Nhất một bài học”.
“Xem ra Bạch Du rất tự tin”.
Sau khi thảng thốt, đệ tử các tông môn lớn trên đại điện đều đổ dồn ánh mắt vào Lâm Nhất.
Để xem hắn làm thế nào! Liễu Nguyệt lạnh lùng cười khẩy, nàng ta nhìn sang Nhạc Thanh.
Bây giờ Lâm Nhất đang rất được chú ý, đầu tiên là khiến chuông cổ nghìn năm vang lên, sau đó lại giành được hạng nhất trong
Giữa đám người của Tần Thiên học phủ, trong mắt Tào Kiệt loé lên tia sáng lạnh, ánh mắt rơi vào Lâm Nhất, do dự có nên thách đấu với Lâm Nhất hay không.
Nhưng nghĩ đến tu vi Huyền Võ tầng tám của mình, cao hơn Lâm Nhất hẳn hai tầng, chỉ sợ sẽ bị người khác cười nhạo.
“Công chúa điện hạ, tại hạ muốn đấu với Lâm Nhất của Kiếm Các một trận”.
Đúng lúc này, Bạch Du yêu nghiệt mới nổi của Huyền Thiên Tông đột ngột đứng dậy, chắp tay nói.
Trong mắt công chúa Phượng Hoa loé lên một tia sáng kỳ lạ, nàng ta khẽ nói: “Tuy tuổi hai người các ngươi ngang nhau, nhưng tu vi của ngươi cao hơn hắn một tầng, chủ động thách đấu không hợp quy tắc. Nhưng nếu hắn đồng ý thì không sao, ngươi tự hỏi hắn đi”.
Bạch Du nhướng mày nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo: “Kiếm Nô Lâm Nhất, có dám đấu với ta một trận không?”
Bạch Du của Huyền Thiên Tông quát lạnh một tiếng, cả đại điện Quỳnh Đài chợt trở nên im lặng như tờ.
Vẻ mặt đệ tử các tông đều hiện lên sự kinh ngạc và hơi sốc.
Tuy lúc trước bọn họ đều nói về Lâm Nhất, nhưng chỉ là nói sau lưng chứ không nói trước mặt. Bạch Du thì hay rồi, hoàn toàn không nể mặt mà gọi thẳng ra luôn.
Không có chút lịch sự nào, hoàn toàn không giống đệ tử của tông môn lớn.
Trên vị trí ghế đầu, công tử Lưu Thương ngồi sau công chúa Phượng Hoa khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Hắn ta có Thất Khiếu Linh Lung, đoán ra được tại sao Bạch Du lại nói như thế.
Chỉ vì tu vi của Lâm Nhất thấp hơn Bạch Du, như công chúa nói, Lâm Nhất có quyền không chấp nhận thách đấu.
Bạch Du cố ý nói như vậy hoàn toàn là để chọc giận Lâm Nhất, ép hắn phải ứng chiến.
“Thiếu niên này trông cũng sáng sủa, không ngờ lại nhẫn tâm như thế, vả mặt người khác trước mặt bao người, hoàn toàn không cho Lâm Nhất cơ hội từ chối”.
“Đã ép tới bước này rồi, biết rõ thất bại cũng phải cắn răng mà đấu đúng không?”
“Nghe nói Long Hổ Quyền của Lâm Nhất vô cùng cường hãn, khiến đệ tử Huyền Thiên Tông khá bất mãn. Bạch Du làm vậy, biết đâu lại là ý của trưởng lão Huyền Thiên Tông”.
“Cũng đúng, quyền pháp của tông môn mình mà người ngoài lại tu luyện tốt như vậy, khẳng định bản tông sẽ bất mãn. Chỉ e lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, định cho Lâm Nhất một bài học”.
“Xem ra Bạch Du rất tự tin”.
Sau khi thảng thốt, đệ tử các tông môn lớn trên đại điện đều đổ dồn ánh mắt vào Lâm Nhất.
Để xem hắn làm thế nào! Liễu Nguyệt lạnh lùng cười khẩy, nàng ta nhìn sang Nhạc Thanh.
Bây giờ Lâm Nhất đang rất được chú ý, đầu tiên là khiến chuông cổ nghìn năm vang lên, sau đó lại giành được hạng nhất trong