*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không thể nói là đánh bại, khi đó hắn ta bị trận pháp phản phệ, chắc có lẽ thực lực cũng yếu hơn rất nhiều”.
Nghĩ kĩ lại mới thấy công pháp của đối phương thực sự rất kì quái. Nếu hắn ta dùng hết toàn lực, vả lại lúc đó trong tay hắn không có kiếm nên việc thắng bại rất khó nói trước.
Nhưng lúc này hắn đã có kiếm Táng Hoa trong tay.
Hắn sẽ dành thời gian luyện hoá yêu đan Thiên Phách. Nếu gặp lại đối phương, Lâm Nhất nắm chắc tám mươi phần trăm có thể đánh bại.
Sau khi hắn kể lại chi tiết quá trình đánh nhau với Lãnh Dật, mọi người mới sực hiểu ra.
Nhưng dù vậy, một kiếm khách Bán Bộ Tử Phủ có thể phá huỷ trận pháp của Lãnh Dật, mọi người vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc vô hình, mọi người đã có đánh giá cao hơn về Lâm Nhất.
“Sư tỷ, ta đã nói mà, mối nguy chuột Long Nham chắc chắn là do Lâm đại ca ra tay giải quyết, huynh ấy đã hứa với ta rồi”.
Vẻ kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân, nàng ta cười khúc khích.
“Quả thật ta đã hiểu lầm muội”.
Liễu Vân Yên hơi áy náy, trước đó nàng ta và mọi người cũng không tin Bạch Vân lắm.
Bạch Vân cười mỉm: “Không sao ạ, hì hì, bởi vì ta biết Lâm đại ca nhất định sẽ trở lại chứng minh cho ta”.
Liễu Vân Yên cười, nha đầu này thật ngây thơ.
Nhưng lần này nàng ta không nhìn lầm, Lâm Nhất đã không phụ lòng tin tưởng của nàng ta.
“Nếu như có thể, ta mong các ngươi sẽ từ bỏ tranh đoạt kim liên Tử Hoả. Trong tình thế nhất định phải chết, ta không muốn nhìn thấy Bạch Vân đi chịu chết cùng với các ngươi”.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ chói tai phát ra từ miệng Lâm Nhất.
Nếu đã chứng minh Lãnh Dật là người của lầu Huyết Vũ, vậy thì chuyến đi tranh đoạt kim liên Tử Hoả này chắc chắn sẽ không giành được thứ gì tốt, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ có thương vong nghiêm trọng.
Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều có vẻ mặt hơi khó coi.
Nhưng Lâm Nhất nói rất đúng, chỉ một Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ đã đủ nhức đầu, nếu thêm Lãnh Dật nữa... Tình hình không ổn chút nào.
“Lâm đại ca, vậy huynh giúp chúng ta một lần đi mà, kim liên Tử Hoả thật sự rất quan trọng với sư tỷ”.
Bạch Vân nhìn Lâm Nhất với vẻ cực kì đáng thương, lên tiếng cầu xin.
Liên quan đến danh ngạch đệ tử nòng cốt thì sao có thể không quan trọng?
Lâm Nhất đã từng ở tông môn, hắn biết rõ đãi ngộ của đệ tử nòng cốt và những đệ tử khác có khác biệt như thế nào.
Quả thật như cách biệt một trời, bất kể là địa vị hay tài nguyên nhận được đều khác nhau.
Nhưng tiểu nha đầu lại tung chiêu này, thật hết biết nói gì mà.
Lâm Nhất chỉ cười không đáp.
Nghe vậy, trong lòng Liễu Vân Yên hơi chua xót. Nha đầu này thật ngây thơ, rõ ràng Lâm Nhất không thích họ, hắn có thể ra tay vì nha đầu này một lần đã khó rồi, sao có thể ra tay thêm lần nữa?
Đây đâu phải trò đùa trẻ con, mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Lâm công tử, nếu chúng ta đã là người trong giang hồ thì cứ quyết định chuyện này theo quy tắc giang hồ, ngươi nghĩ sao?”
Liễu Vân Yên bình tĩnh nhìn Lâm Nhất.
Quy tắc giang hồ là không so đo tính toán, lợi ích là trên hết.
“Không thể nói là đánh bại, khi đó hắn ta bị trận pháp phản phệ, chắc có lẽ thực lực cũng yếu hơn rất nhiều”.
Nghĩ kĩ lại mới thấy công pháp của đối phương thực sự rất kì quái. Nếu hắn ta dùng hết toàn lực, vả lại lúc đó trong tay hắn không có kiếm nên việc thắng bại rất khó nói trước.
Nhưng lúc này hắn đã có kiếm Táng Hoa trong tay.
Hắn sẽ dành thời gian luyện hoá yêu đan Thiên Phách. Nếu gặp lại đối phương, Lâm Nhất nắm chắc tám mươi phần trăm có thể đánh bại.
Sau khi hắn kể lại chi tiết quá trình đánh nhau với Lãnh Dật, mọi người mới sực hiểu ra.
Nhưng dù vậy, một kiếm khách Bán Bộ Tử Phủ có thể phá huỷ trận pháp của Lãnh Dật, mọi người vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc vô hình, mọi người đã có đánh giá cao hơn về Lâm Nhất.
“Sư tỷ, ta đã nói mà, mối nguy chuột Long Nham chắc chắn là do Lâm đại ca ra tay giải quyết, huynh ấy đã hứa với ta rồi”.
Vẻ kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân, nàng ta cười khúc khích.
“Quả thật ta đã hiểu lầm muội”.
Liễu Vân Yên hơi áy náy, trước đó nàng ta và mọi người cũng không tin Bạch Vân lắm.
Bạch Vân cười mỉm: “Không sao ạ, hì hì, bởi vì ta biết Lâm đại ca nhất định sẽ trở lại chứng minh cho ta”.
Liễu Vân Yên cười, nha đầu này thật ngây thơ.
Nhưng lần này nàng ta không nhìn lầm, Lâm Nhất đã không phụ lòng tin tưởng của nàng ta.
“Nếu như có thể, ta mong các ngươi sẽ từ bỏ tranh đoạt kim liên Tử Hoả. Trong tình thế nhất định phải chết, ta không muốn nhìn thấy Bạch Vân đi chịu chết cùng với các ngươi”.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ chói tai phát ra từ miệng Lâm Nhất.
Nếu đã chứng minh Lãnh Dật là người của lầu Huyết Vũ, vậy thì chuyến đi tranh đoạt kim liên Tử Hoả này chắc chắn sẽ không giành được thứ gì tốt, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ có thương vong nghiêm trọng.
Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều có vẻ mặt hơi khó coi.
Nhưng Lâm Nhất nói rất đúng, chỉ một Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ đã đủ nhức đầu, nếu thêm Lãnh Dật nữa... Tình hình không ổn chút nào.
“Lâm đại ca, vậy huynh giúp chúng ta một lần đi mà, kim liên Tử Hoả thật sự rất quan trọng với sư tỷ”.
Bạch Vân nhìn Lâm Nhất với vẻ cực kì đáng thương, lên tiếng cầu xin.
Liên quan đến danh ngạch đệ tử nòng cốt thì sao có thể không quan trọng?
Lâm Nhất đã từng ở tông môn, hắn biết rõ đãi ngộ của đệ tử nòng cốt và những đệ tử khác có khác biệt như thế nào.
Quả thật như cách biệt một trời, bất kể là địa vị hay tài nguyên nhận được đều khác nhau.
Nhưng tiểu nha đầu lại tung chiêu này, thật hết biết nói gì mà.
Lâm Nhất chỉ cười không đáp.
Nghe vậy, trong lòng Liễu Vân Yên hơi chua xót. Nha đầu này thật ngây thơ, rõ ràng Lâm Nhất không thích họ, hắn có thể ra tay vì nha đầu này một lần đã khó rồi, sao có thể ra tay thêm lần nữa?
Đây đâu phải trò đùa trẻ con, mà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Lâm công tử, nếu chúng ta đã là người trong giang hồ thì cứ quyết định chuyện này theo quy tắc giang hồ, ngươi nghĩ sao?”
Liễu Vân Yên bình tĩnh nhìn Lâm Nhất.
Quy tắc giang hồ là không so đo tính toán, lợi ích là trên hết.