Trong nháy mắt, hai bóng người không ngừng di chuyển trên chiến đài vương giả, kiếm mang dao động, kiếm ảnh sáng rực. Mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức tối đa, thi thoảng có tàn ảnh nổ tung, tiếng kiếm ngâm vang tận mây xanh.
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, trên người phát ra ánh trăng sáng chói, một chùm kiếm mang màu tím phá không bay tới.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt.
“Trò trẻ con”.
Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trường kiếm trong tay hắn ta chợt biến thành một tia điện mang dài mười trượng, chém xuống từ trên trời.
Ánh trăng và điện mang phát ra tiếng vang động trời, dư âm vẫn không dừng lại, đồng thời đánh lên người hai người.
Chiến đài lập tức bị ánh sáng chói mắt bao phủ, điện mang và ánh trăng chớp loé tràn đầy cả không gian rộng lớn, không để sót một khoe hở nào.
Không đợi mọi người thảng thốt, hai đường nét mơ hồ xuất hiện trong khung cảnh chói mắt.
Trên người cả hai phát ra sát khí động trời, thi triển thân pháp đến cực hạn, chém giết lẫn nhau.
Keng keng keng!
Tình cảnh trên chiến đài quá chói mắt, mọi người chỉ có thể thấy hai bóng dáng mơ hồ không ngừng giao đấu với nhau, chỉ có tiếng lưỡi kiếm va chạm không dứt bên tai.
Ầm!
Lại một trận chiến kịch liệt vang lên, cuồng phong xuất hiện, chiến đài điên cuồng run rẩy.
Dưới cơn gió mạnh này, tất cả dư âm của chân nguyên dị tượng đều biến mất sạch.
Thân ảnh mơ hồ dần xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt mọi người.
Khi nhìn thấy cảnh này trong tầm mắt, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cực kỳ ngạc nhiên.
Hai người cầm kiếm bằng hai tay, bốn mắt nhìn nhau, điên cuồng giao đấu. Áo quần cả hai đều nhuốm máu, trên người họ đều có mười mấy vết thương máu chảy đầm đìa, sâu đến tận xương, thấy mà giật mình.
Quá tàn khốc!
Từ sau khi Long Môn tranh tài bắt đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một trận đấu tàn khốc đến vậy.
Đối kháng kịch liệt, không cho mọi người thời gian suy nghĩ, hai người liên tục tung chưởng tấn công đối phương.
Chưởng mang va vào nhau, chân nguyên khiến không gian liên tục rung động, dường như khiến cho không khí cũng vặn vẹo như sóng nước.
Dưới một đòn này, hai người lần lượt lùi về sau hơn mười bước.
“Thiên Lôi Phá!”
Mũi chân vừa mới chạm đất, trong mắt Bạch Lê Hiên có hàn mang loé lên, sát chiêu thành danh của hắn ta trong Long Môn tranh tài lại được sử dụng một lần nữa.
Lôi quang loé lên, dưới mây đen cuồn cuộn, bầu trời thoáng chốc trở nên vô cùng tối tăm.
Trên chiến đài tối đen như mực, tựa như đưa tay là có thể chạm tới lôi vân.
“Là Thiên Lôi Phá!”
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, trên người phát ra ánh trăng sáng chói, một chùm kiếm mang màu tím phá không bay tới.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt.
“Trò trẻ con”.
Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trường kiếm trong tay hắn ta chợt biến thành một tia điện mang dài mười trượng, chém xuống từ trên trời.
Ánh trăng và điện mang phát ra tiếng vang động trời, dư âm vẫn không dừng lại, đồng thời đánh lên người hai người.
Chiến đài lập tức bị ánh sáng chói mắt bao phủ, điện mang và ánh trăng chớp loé tràn đầy cả không gian rộng lớn, không để sót một khoe hở nào.
Không đợi mọi người thảng thốt, hai đường nét mơ hồ xuất hiện trong khung cảnh chói mắt.
Trên người cả hai phát ra sát khí động trời, thi triển thân pháp đến cực hạn, chém giết lẫn nhau.
Keng keng keng!
Tình cảnh trên chiến đài quá chói mắt, mọi người chỉ có thể thấy hai bóng dáng mơ hồ không ngừng giao đấu với nhau, chỉ có tiếng lưỡi kiếm va chạm không dứt bên tai.
Ầm!
Lại một trận chiến kịch liệt vang lên, cuồng phong xuất hiện, chiến đài điên cuồng run rẩy.
Dưới cơn gió mạnh này, tất cả dư âm của chân nguyên dị tượng đều biến mất sạch.
Thân ảnh mơ hồ dần xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt mọi người.
Khi nhìn thấy cảnh này trong tầm mắt, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cực kỳ ngạc nhiên.
Hai người cầm kiếm bằng hai tay, bốn mắt nhìn nhau, điên cuồng giao đấu. Áo quần cả hai đều nhuốm máu, trên người họ đều có mười mấy vết thương máu chảy đầm đìa, sâu đến tận xương, thấy mà giật mình.
Quá tàn khốc!
Từ sau khi Long Môn tranh tài bắt đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một trận đấu tàn khốc đến vậy.
Đối kháng kịch liệt, không cho mọi người thời gian suy nghĩ, hai người liên tục tung chưởng tấn công đối phương.
Chưởng mang va vào nhau, chân nguyên khiến không gian liên tục rung động, dường như khiến cho không khí cũng vặn vẹo như sóng nước.
Dưới một đòn này, hai người lần lượt lùi về sau hơn mười bước.
“Thiên Lôi Phá!”
Mũi chân vừa mới chạm đất, trong mắt Bạch Lê Hiên có hàn mang loé lên, sát chiêu thành danh của hắn ta trong Long Môn tranh tài lại được sử dụng một lần nữa.
Lôi quang loé lên, dưới mây đen cuồn cuộn, bầu trời thoáng chốc trở nên vô cùng tối tăm.
Trên chiến đài tối đen như mực, tựa như đưa tay là có thể chạm tới lôi vân.
“Là Thiên Lôi Phá!”