Trong hung uy ngút trời, Hướng Thiên Hà phóng thích sát khí ra ngoài, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Nhất.
“Thú vị? Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi sao? Một yêu nghiệt nội bảng đứng hạng áp chót cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt ta, ai cho ngươi sự ngông cuồng đó!!!”
Giọng của Lâm Nhất như tiếng sấm rền, tựa như tiếng chuông chùa buổi sáng, như biển xanh dậy sóng.
Vừa dứt lời đã có sát ý ngập trời phóng thích ra từ trên người hắn, khiến cả bầu trời đều biến sắc, cảnh vật bỗng nhiên trở nên tăm tối.
Cơn giận dữ và bất mãn trong lòng hắn đã sớm tích thành mặt biển mênh mông, đến mức không thể không bộc phát ra ngoài, đám nhân tài của thành Thiên Lăng này, hiếp người quá đáng!
Hắn muốn giết người, hắm muốn tự tay giết chết yêu nghiệt nội bảng này!
Một yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót, ai cho ngươi sự ngông cuồng đó!
Lời của Lâm Nhất giống như một cái tát vang dội vả mạnh lên mặt Hướng Thiên Hà nghe bôm bốp. Nhất là câu trước đó, yêu nghiệt xếp hạng áp chót, khiến cơn giận của hắn ta lại lần nữa bùng lên hừng hực.
Nói một cách dễ nghe thì hắn ta ở trong thành Thiên Lăng đều được mọi người tôn trọng gọi một tiếng yêu nghiệt nội bảng, cho hắn ta lễ nghĩa đãi ngộ mà hắn ta nên có.
Nhưng trên thực tế, mấy năm trước đã bị Thất tú Thiên Lăng vượt xa rồi, đến nay hắn đã không còn có được sức hiệu triệu như năm nào nữa. Đối diện với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc lại càng kém nổi bật, ngược lại hắn ta còn trở thành kẻ luôn đi theo hai người kia.
Hắn ta có được vinh dự của năm xưa, nhưng so ra thì vẫn không bằng. Với sự kiêu ngạo của mình, hắn ta lai càng không muốn nhìn xuống để so sánh. Nhìn lên chẳng bằng nhìn xuống chẳng đặng, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Bây giờ Lâm Nhất lại công khai sỉ nhục, nói hắn ta chỉ là yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót đã đâm thọc đến lòng tự tôn khiến hắn ta mất hết cả mặt mũi.
“Ngạo mạn! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cho dù là yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót, thì muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay! Giữa hai ta, có một khoảng cách sâu không đáy mà ngươi khó lòng tưởng tượng được!”
Trong cơn giận dữ, Hướng Thiên hà tay cầm trường thương, Chân nguyên xao động, lập tức dứt khoát lao qua. Trường thương trong tay múa may, thương mang lạnh lẽo dị thường, hùng hổ đâm mạnh về phía trước ngực của Lâm Nhất.
Đối diện với một thương sắc bén cỡ này, đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ khinh thường, thực sự cho rằng mấy ngày này hắn đều uổng công tu luyện sao. Thương Long Ấn bung nở, sức mạnh Thương long hùng hậu bùng lên, chín luồng Long văn đan xen di chuyển trên cơ thể hắn, ngưng tụ thành một tấm kính hộ tâm màu tím ở ngay trước ngực, lôi mang cuồn cuộn.
Keng!
Một thương sắc bén của Hướng Thiên Hà đâm thẳng lên bề mặt phát ra lôi quang sáng chói, nhưng Lâm Nhất lại chẳng hề bị thương tổn chút nào, Long văn này ngưng tụ thành tấm kính hộ tâm đã đạt đến mức độ mạnh mẽ khiến người ta run sợ.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Lâm Nhất cười lạnh, đáy mắt thoáng vẻ khinh thường.
“Thú vị? Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi sao? Một yêu nghiệt nội bảng đứng hạng áp chót cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt ta, ai cho ngươi sự ngông cuồng đó!!!”
Giọng của Lâm Nhất như tiếng sấm rền, tựa như tiếng chuông chùa buổi sáng, như biển xanh dậy sóng.
Vừa dứt lời đã có sát ý ngập trời phóng thích ra từ trên người hắn, khiến cả bầu trời đều biến sắc, cảnh vật bỗng nhiên trở nên tăm tối.
Cơn giận dữ và bất mãn trong lòng hắn đã sớm tích thành mặt biển mênh mông, đến mức không thể không bộc phát ra ngoài, đám nhân tài của thành Thiên Lăng này, hiếp người quá đáng!
Hắn muốn giết người, hắm muốn tự tay giết chết yêu nghiệt nội bảng này!
Một yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót, ai cho ngươi sự ngông cuồng đó!
Lời của Lâm Nhất giống như một cái tát vang dội vả mạnh lên mặt Hướng Thiên Hà nghe bôm bốp. Nhất là câu trước đó, yêu nghiệt xếp hạng áp chót, khiến cơn giận của hắn ta lại lần nữa bùng lên hừng hực.
Nói một cách dễ nghe thì hắn ta ở trong thành Thiên Lăng đều được mọi người tôn trọng gọi một tiếng yêu nghiệt nội bảng, cho hắn ta lễ nghĩa đãi ngộ mà hắn ta nên có.
Nhưng trên thực tế, mấy năm trước đã bị Thất tú Thiên Lăng vượt xa rồi, đến nay hắn đã không còn có được sức hiệu triệu như năm nào nữa. Đối diện với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc lại càng kém nổi bật, ngược lại hắn ta còn trở thành kẻ luôn đi theo hai người kia.
Hắn ta có được vinh dự của năm xưa, nhưng so ra thì vẫn không bằng. Với sự kiêu ngạo của mình, hắn ta lai càng không muốn nhìn xuống để so sánh. Nhìn lên chẳng bằng nhìn xuống chẳng đặng, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Bây giờ Lâm Nhất lại công khai sỉ nhục, nói hắn ta chỉ là yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót đã đâm thọc đến lòng tự tôn khiến hắn ta mất hết cả mặt mũi.
“Ngạo mạn! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cho dù là yêu nghiệt nội bảng xếp hạng áp chót, thì muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay! Giữa hai ta, có một khoảng cách sâu không đáy mà ngươi khó lòng tưởng tượng được!”
Trong cơn giận dữ, Hướng Thiên hà tay cầm trường thương, Chân nguyên xao động, lập tức dứt khoát lao qua. Trường thương trong tay múa may, thương mang lạnh lẽo dị thường, hùng hổ đâm mạnh về phía trước ngực của Lâm Nhất.
Đối diện với một thương sắc bén cỡ này, đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ khinh thường, thực sự cho rằng mấy ngày này hắn đều uổng công tu luyện sao. Thương Long Ấn bung nở, sức mạnh Thương long hùng hậu bùng lên, chín luồng Long văn đan xen di chuyển trên cơ thể hắn, ngưng tụ thành một tấm kính hộ tâm màu tím ở ngay trước ngực, lôi mang cuồn cuộn.
Keng!
Một thương sắc bén của Hướng Thiên Hà đâm thẳng lên bề mặt phát ra lôi quang sáng chói, nhưng Lâm Nhất lại chẳng hề bị thương tổn chút nào, Long văn này ngưng tụ thành tấm kính hộ tâm đã đạt đến mức độ mạnh mẽ khiến người ta run sợ.
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Lâm Nhất cười lạnh, đáy mắt thoáng vẻ khinh thường.