Trong bốn người, Ô Tiếu Thiên và Nhan Tử Thanh là cao thủ của lớp cũ, một người xếp hạng 11, một người xếp hạng 14 trong bảng Long Vân của khoá trước. Trong điều kiện không đụng mặt với Tam Vương Thất Anh ra, kêt quả toàn thắng đến bây giờ cũng không phải là điều ngoài sức tưởng tượng.
Duy chỉ có Lâm Nhất và Chúc Thanh Sơn là hai hắc mã nổi bật, một người dùng kiếm, một người dùng đao, đều để lại ấn tượng thâm sâu khó lường cho mọi người.
Chỉ là so với Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn này có lệ khí quá nặng, vong hồn dưới lưỡi đao của hắn ta quá nhiều, khiến cho người ta có cảm giác không được thoải mái. Có rất nhiều người đều cảm thấy, phương pháp tu luyện của hắn ta hẳn là loại công pháp ma đạo, nói không chừng còn là đệ tử của một tà tu nào đó, cho nên mới dùng hắc bào để che mặt.
“Cuộc chiến cuối cùng giữa các tổ với nhau, Lâm Nhất gặp Tịch Phong!”
Ào!
Giọng nói của trọng tài vừa vang lên, trên cả hội trường rộng lớn bỗng nổ ra từng tràng tiếng huyên náo, đến cả chỗ khán đài cũng đều rung chuyển.
“Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng, chỉ còn một trận cuối cùng nữa thôi mà lại gặp phải Tịch Phong”.
“Ta còn cho rằng Lâm Nhất có thể toàn thắng để kết thúc vòng loại này nữa chứ, giờ thì không hay rồi, trước đó những hắc mã khác gặp phải Tam Vương Thất Anh đều đã chủ động nhận thua, giữ lại con át chủ bài cho mình’.
“Đây là cách lựa chọn đúng đắn, dù gì cũng chỉ là vòng đấu loại mà thôi, cuộc đại chiến thực sự còn nằm ở vòng đấu hạng”.
“Không biết Tịch Phong có cho Lâm Nhất cơ hội một chiêu phân thắng bại hay không, giống như hắn ta và Tuyệt Trần vậy, nếu không thì có lẽ Lâm Nhất vẫn phải nhận thua thôi”.
Trong tiếng nghị luận vang lên khắp nơi chủ yếu là những âm thanh than thở, chín trận đều không gặp phải, đến trận cuối cùng lại đụng trúng. Lâm Nhất này đúng là kém may mắn, nếu không thì đã chắc chắn toàn thắng đến cùng rồi.
Bên dưới dài, vẻ mặt của Tịch Phong lạnh lùng, không hề động đậy.
Ngoại trừ đối mặt với Tuyệt Trần ra, đối thủ của hắn ta đều đã lựa chọn nhận thua, hắn ta không hề cảm thấy Lâm Nhất sẽ là ngoại lệ. Uy danh của Tam Vương Thất Anh đối với hắc mã mà nói vẫn có sức mạnh áp đảo chí mạng.
Trong một thoáng, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, chờ đợi quyết định của hắn.
Bạch Lê Hiên, Cơ Vô Dạ, Ô Tiếu Thiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch… bất kể là những người quen biết hay không quen biết đều vô cùng hiếu kỳ với quyết định cuối cùng của hắn.
Cảm nhận được vô số ánh mắt này, Táng Hoa nằm bên trong vỏ đang không ngừng rung lên ong ong.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
Lâm Nhất xách Táng Hoa, cơ thể loáng lên một cái đã đáp xuống đài Thăng Long, bước chân của hắn không hề có chút do dự.
Tiếng hít sâu vang lên!
Trên đài Thăng Long, sự quyết đoán của Lâm Nhất khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Không hề có chút xíu do dự nào, một người một kiếm tiến thẳng về phía trước.
Quá quyết đoán!
Duy chỉ có Lâm Nhất và Chúc Thanh Sơn là hai hắc mã nổi bật, một người dùng kiếm, một người dùng đao, đều để lại ấn tượng thâm sâu khó lường cho mọi người.
Chỉ là so với Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn này có lệ khí quá nặng, vong hồn dưới lưỡi đao của hắn ta quá nhiều, khiến cho người ta có cảm giác không được thoải mái. Có rất nhiều người đều cảm thấy, phương pháp tu luyện của hắn ta hẳn là loại công pháp ma đạo, nói không chừng còn là đệ tử của một tà tu nào đó, cho nên mới dùng hắc bào để che mặt.
“Cuộc chiến cuối cùng giữa các tổ với nhau, Lâm Nhất gặp Tịch Phong!”
Ào!
Giọng nói của trọng tài vừa vang lên, trên cả hội trường rộng lớn bỗng nổ ra từng tràng tiếng huyên náo, đến cả chỗ khán đài cũng đều rung chuyển.
“Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng, chỉ còn một trận cuối cùng nữa thôi mà lại gặp phải Tịch Phong”.
“Ta còn cho rằng Lâm Nhất có thể toàn thắng để kết thúc vòng loại này nữa chứ, giờ thì không hay rồi, trước đó những hắc mã khác gặp phải Tam Vương Thất Anh đều đã chủ động nhận thua, giữ lại con át chủ bài cho mình’.
“Đây là cách lựa chọn đúng đắn, dù gì cũng chỉ là vòng đấu loại mà thôi, cuộc đại chiến thực sự còn nằm ở vòng đấu hạng”.
“Không biết Tịch Phong có cho Lâm Nhất cơ hội một chiêu phân thắng bại hay không, giống như hắn ta và Tuyệt Trần vậy, nếu không thì có lẽ Lâm Nhất vẫn phải nhận thua thôi”.
Trong tiếng nghị luận vang lên khắp nơi chủ yếu là những âm thanh than thở, chín trận đều không gặp phải, đến trận cuối cùng lại đụng trúng. Lâm Nhất này đúng là kém may mắn, nếu không thì đã chắc chắn toàn thắng đến cùng rồi.
Bên dưới dài, vẻ mặt của Tịch Phong lạnh lùng, không hề động đậy.
Ngoại trừ đối mặt với Tuyệt Trần ra, đối thủ của hắn ta đều đã lựa chọn nhận thua, hắn ta không hề cảm thấy Lâm Nhất sẽ là ngoại lệ. Uy danh của Tam Vương Thất Anh đối với hắc mã mà nói vẫn có sức mạnh áp đảo chí mạng.
Trong một thoáng, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, chờ đợi quyết định của hắn.
Bạch Lê Hiên, Cơ Vô Dạ, Ô Tiếu Thiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch… bất kể là những người quen biết hay không quen biết đều vô cùng hiếu kỳ với quyết định cuối cùng của hắn.
Cảm nhận được vô số ánh mắt này, Táng Hoa nằm bên trong vỏ đang không ngừng rung lên ong ong.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
Lâm Nhất xách Táng Hoa, cơ thể loáng lên một cái đã đáp xuống đài Thăng Long, bước chân của hắn không hề có chút do dự.
Tiếng hít sâu vang lên!
Trên đài Thăng Long, sự quyết đoán của Lâm Nhất khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Không hề có chút xíu do dự nào, một người một kiếm tiến thẳng về phía trước.
Quá quyết đoán!