Là Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông, đầu tóc hắn ta rối bời, gương mặt nhếch nhác, khoanh chân ngồi trên đất.
Sau khi lặng lẽ đến gần, nhìn rõ vết thương đáng sợ ở trước ngực hắn ta, máu chảy đầm đìa, sâu thấy cả xương, trông vô cùng hãi hùng.
Nhưng đó vẫn chưa phải vết thương chí mạng nhất.
Vết thương chí mạng nhất là một nhát kiếm nơi tim, nhát kiếm đó chỉ cần đi sâu nửa tấc nữa là xuyên thủng tim hắn ta.
“Ai làm ngươi bị thương vậy?”
Trong mắt Thủy Vô Ngân lóe lên tia sáng kì dị, lên tiếng hỏi.
Bạch Nhạc mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Thủy Vô Ngân, cũng không quá bất ngờ.
Hắn ta đã sớm đoán được, vẫn còn có người đến.
Lúc đó, hắn ta chỉ nghĩ không muốn lãng phí khí lực với Lâm Nhất, tiêu hao quá nhiều chân nguyên.
Nhưng không ngờ lại nhếch nhác thế này mà gặp phải Thủy Vô Ngân.
“Lâm Nhất”.
“Quả nhiên là hắn”.
Thật ra khi nhìn thấy vết thương trên người Bạch Nhạc, Thủy Vô Ngân ít nhiều cũng đã đoán ra được.
Ngoại trừ Lâm Nhất và hắn ta, hầu như đệ tử tông môn còn ở trong bảo điện Hắc Liên không ai dùng kiếm nữa.
Không đúng, còn một người là Mộ Tu Hàn.
Nhưng kẻ đó dường như có chút xui xẻo, không vào được trong bảo điện Hắc Liên.
Bây giờ nghĩ lại, khi xưa hắn ta rút lui giữ mạng, không tranh yêu đan Tử Phủ với Lâm Nhất là sáng suốt biết bao.
Còn Mộ Tu Hàn, cũng không trách được người khác.
Hắn ta vốn đã đánh nhau với Tử Điện Ma Long Viên bị nội thương, bảo khí cũng vỡ nát, gặp Lâm Nhất sử dụng bảo khí còn muốn tranh đoạt, cũng xem như hắn ta gieo nhân nào gặp quả nấy, xui xẻo là đáng.
“Lần này đại điện Đa Bảo đã sinh ra dị bảo gì?”
So với chuyện ai làm bị thương Bạch Nhạc, Thủy Vô Ngân càng để ý vấn đề này hơn.
“Đan Càn Khôn Âm Dương”.
Sắc mặt Bạch Nhạc âm trầm, bất bình lên tiếng.
“Ngươi khẳng định không lầm?”
Thủy Vô Ngân nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng rất kích động.
“Ta nhìn lầm được sao? Long ảnh thành song, âm dương thủ hằng, giống hệt với ghi chép về đan Càn Khôn Âm Dương, ngươi nói xem ta có nhìn lầm không?”
Bạch Nhạc hừ lạnh, hơi bất mãn.
“Tiếc quá…”
Trong mắt Thủy Vô Ngân lộ ra vẻ thất vọng sâu đậm, trầm ngâm nói: “Đan Càn Khôn Âm Dương có cơ hội ngưng tụ ra được Tử Phủ hoàn hảo e là sẽ lãng phí trong tay hắn”.
Huyền Võ tầng mười, có lẽ cao thủ ở cấp bậc như bát đại công tử mới dùng được đan Càn Khôn Âm Dương.
Sau khi lặng lẽ đến gần, nhìn rõ vết thương đáng sợ ở trước ngực hắn ta, máu chảy đầm đìa, sâu thấy cả xương, trông vô cùng hãi hùng.
Nhưng đó vẫn chưa phải vết thương chí mạng nhất.
Vết thương chí mạng nhất là một nhát kiếm nơi tim, nhát kiếm đó chỉ cần đi sâu nửa tấc nữa là xuyên thủng tim hắn ta.
“Ai làm ngươi bị thương vậy?”
Trong mắt Thủy Vô Ngân lóe lên tia sáng kì dị, lên tiếng hỏi.
Bạch Nhạc mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Thủy Vô Ngân, cũng không quá bất ngờ.
Hắn ta đã sớm đoán được, vẫn còn có người đến.
Lúc đó, hắn ta chỉ nghĩ không muốn lãng phí khí lực với Lâm Nhất, tiêu hao quá nhiều chân nguyên.
Nhưng không ngờ lại nhếch nhác thế này mà gặp phải Thủy Vô Ngân.
“Lâm Nhất”.
“Quả nhiên là hắn”.
Thật ra khi nhìn thấy vết thương trên người Bạch Nhạc, Thủy Vô Ngân ít nhiều cũng đã đoán ra được.
Ngoại trừ Lâm Nhất và hắn ta, hầu như đệ tử tông môn còn ở trong bảo điện Hắc Liên không ai dùng kiếm nữa.
Không đúng, còn một người là Mộ Tu Hàn.
Nhưng kẻ đó dường như có chút xui xẻo, không vào được trong bảo điện Hắc Liên.
Bây giờ nghĩ lại, khi xưa hắn ta rút lui giữ mạng, không tranh yêu đan Tử Phủ với Lâm Nhất là sáng suốt biết bao.
Còn Mộ Tu Hàn, cũng không trách được người khác.
Hắn ta vốn đã đánh nhau với Tử Điện Ma Long Viên bị nội thương, bảo khí cũng vỡ nát, gặp Lâm Nhất sử dụng bảo khí còn muốn tranh đoạt, cũng xem như hắn ta gieo nhân nào gặp quả nấy, xui xẻo là đáng.
“Lần này đại điện Đa Bảo đã sinh ra dị bảo gì?”
So với chuyện ai làm bị thương Bạch Nhạc, Thủy Vô Ngân càng để ý vấn đề này hơn.
“Đan Càn Khôn Âm Dương”.
Sắc mặt Bạch Nhạc âm trầm, bất bình lên tiếng.
“Ngươi khẳng định không lầm?”
Thủy Vô Ngân nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng rất kích động.
“Ta nhìn lầm được sao? Long ảnh thành song, âm dương thủ hằng, giống hệt với ghi chép về đan Càn Khôn Âm Dương, ngươi nói xem ta có nhìn lầm không?”
Bạch Nhạc hừ lạnh, hơi bất mãn.
“Tiếc quá…”
Trong mắt Thủy Vô Ngân lộ ra vẻ thất vọng sâu đậm, trầm ngâm nói: “Đan Càn Khôn Âm Dương có cơ hội ngưng tụ ra được Tử Phủ hoàn hảo e là sẽ lãng phí trong tay hắn”.
Huyền Võ tầng mười, có lẽ cao thủ ở cấp bậc như bát đại công tử mới dùng được đan Càn Khôn Âm Dương.