Hóa cảnh!
Trong mắt Mặc Linh và Du Mộc trưởng lão đều lóe lên tia khác thường, bởi vì có thể tu luyện một môn kiếm pháp đến hóa cảnh, chứng tỏ bản thân hắn đã tự lĩnh ngộ.
Đã thế, cũng không có gì khó hiểu khi hắn một mực muốn thay đổi Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.
Là do thiên tính mà thôi, loại người này, hoặc là không có tiếng tăm gì, hoặc là vang danh tứ phía, tuyệt đối phông phải một kẻ tầm thường.
Sau một hồi trò chuyện, Mặc Linh bèn đem cất bức tranh này.
Liễu Vân Yên đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, dường như có tâm sự gì đó.
Thật lâu sau, nàng ta lấy hết can đảm nói: “Sư tỷ Mặc Linh, tỷ đã từng đồng ý với ta rằng khi ta thăng cấp Huyền sư tam phẩm, tỷ sẽ dạy ta tiểu thần thông…”
Sắc mặt Mặc Linh không đổi, thản nhiên nói: “Quả thật ta đã nói thế, nhưng ta cũng từng nói, đợi đến khi muội nắm giữ mười đường linh văn tam phẩm thì ta mới có thể dạy muội”.
“Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, ta muốn thử một lần”.
Liễu Vân Yên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không muốn từ bỏ.
“Không nắm giữ mười đường linh văn tam phẩm, ngay cả tư cách xem thần thông còn không có thì ta dạy muội thế nào?”, Mặc Linh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, lạnh giọng nói.
“Nhưng ta thật sự muốn thử một lần…”
“Muội lui xuống đi, đợi sau khi muội nắm được mười đường linh văn tam phẩm, ta sẽ đến tìm muội”.
Mặc Linh cầm cuộn tranh trong tay, sầm mặt đáp. Hiển nhiên, nàng ta không có ý định thỏa hiệp.
Liễu Vân Yên không cam lòng, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của sư tỷ, nàng ta cũng không dám nhiều lời, đành phải cúi chào rồi quay đi.
Du Mộc đứng bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng, ông ta vẫn không lên tiếng.
Về thần thông, thật ra Mặc Linh đã châm chước nhiều rồi, trên thực tế, ít nhất phải nắm giữ hai mươi đường linh văn tam phẩm thì mới có tư cách tu luyện thử.
Bậc cửa mười đường linh văn đã đủ thấp, Liễu Vân Yên chưa đáp ứng được mà vẫn muốn thử, sao Mặc Linh có thể đồng ý cho được?
Tu luyện thần thông không dễ, một khi thất bại, hậu quả khó lường.
Đợi nàng ta đi xa, Du Mộc mới thở dài và nói: “Cô nhóc này quá hiếu thắng, lần này còn chưa đủ hung hiểm nên nàng ta mới lấy được ba gốc kim liên Tử Hỏa kia. Cũng vì bù đắp cho những tiếc nuối và nhục nhã mà năm đó phụ thân nàng ta đã…”
Mặc Linh liếc nhìn Du Mộc trưởng lão, đưa ngón tay lên miệng ra dấu yên lặng.
Sắc mặt Du Mộc trưởng lão chợt thay đổi, lúc này, ông ta mới nhớ đến dù ở khoảng cách này thì Liễu Vẫn Yên vẫn có thể nghe được, ánh mắt ông ta lộ vẻ âu sầu.
Ở cổng chủ điện, nghe thấy những lời từ xa vọng đến, hai mắt Liễu Vân Yên đỏ bừng, ngân ngấn nước.
Đợi nàng ta đẩy cửa ra ngoài, Mặc Linh mới lên tiếng: “Du trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm thì Lâm Nhất cũng chỉ mới mười tám mà thôi!”
Nghe vậy, Du Mộc mỉm cười, thấp giọng nói: “Ta biết cô muốn nói gì, thật ra sư huynh Đường Du cũng có cùng cách nghĩ, và đã căn dặn ta âm thầm trông nom hắn. Nào ngờ, tên nhóc này vừa đến vài ngày đã khiến cô chú ý, có cảm giác như là anh hùng gặp nhau vậy. Có điều…”
“Có điều gì?”
“Có điều Lâm Nhất đã đánh đường ca của cô bị thương, thậm chí, hôm đó hắn đã đắc tội với cô”, Du Mộc trưởng lão thận trọng nói.
Mặc Linh cau mày, khẽ cười: “Trưởng lão quá lo lắng, thái độ của tên kia đúng là ngông cuồng, nói thật, ta có ấn tượng tốt với hắn thì mới là lạ đấy. Tuy nhiên, Liễu Vân Yên nói không sai, quả thật thời gian không còn nhiều lắm, có lẽ sự xuất hiện của hắn chính là cơ hội xoay chuyển tình thế của thư viện Thiên Phủ ta”.
“Còn về vị đường ca kia, hắn cũng không phải là một người quá xuất sắc trong tộc, gia tộc vốn chỉ muốn thông qua địa vị của ta tại thư viện để tìm cho hắn một chức vụ nhàn hạ mà thôi, từ đó nhận được một ít đãi ngộ của tông môn, xem như tiết kiệm tài nguyên cho gia tộc”.
Nghe vậy, Du Mộc chỉ biết cười khổ, quả thật cô nhóc này nói chuyện rất thẳng thắn.
Trong mắt Mặc Linh và Du Mộc trưởng lão đều lóe lên tia khác thường, bởi vì có thể tu luyện một môn kiếm pháp đến hóa cảnh, chứng tỏ bản thân hắn đã tự lĩnh ngộ.
Đã thế, cũng không có gì khó hiểu khi hắn một mực muốn thay đổi Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.
Là do thiên tính mà thôi, loại người này, hoặc là không có tiếng tăm gì, hoặc là vang danh tứ phía, tuyệt đối phông phải một kẻ tầm thường.
Sau một hồi trò chuyện, Mặc Linh bèn đem cất bức tranh này.
Liễu Vân Yên đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, dường như có tâm sự gì đó.
Thật lâu sau, nàng ta lấy hết can đảm nói: “Sư tỷ Mặc Linh, tỷ đã từng đồng ý với ta rằng khi ta thăng cấp Huyền sư tam phẩm, tỷ sẽ dạy ta tiểu thần thông…”
Sắc mặt Mặc Linh không đổi, thản nhiên nói: “Quả thật ta đã nói thế, nhưng ta cũng từng nói, đợi đến khi muội nắm giữ mười đường linh văn tam phẩm thì ta mới có thể dạy muội”.
“Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, ta muốn thử một lần”.
Liễu Vân Yên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không muốn từ bỏ.
“Không nắm giữ mười đường linh văn tam phẩm, ngay cả tư cách xem thần thông còn không có thì ta dạy muội thế nào?”, Mặc Linh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, lạnh giọng nói.
“Nhưng ta thật sự muốn thử một lần…”
“Muội lui xuống đi, đợi sau khi muội nắm được mười đường linh văn tam phẩm, ta sẽ đến tìm muội”.
Mặc Linh cầm cuộn tranh trong tay, sầm mặt đáp. Hiển nhiên, nàng ta không có ý định thỏa hiệp.
Liễu Vân Yên không cam lòng, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của sư tỷ, nàng ta cũng không dám nhiều lời, đành phải cúi chào rồi quay đi.
Du Mộc đứng bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng, ông ta vẫn không lên tiếng.
Về thần thông, thật ra Mặc Linh đã châm chước nhiều rồi, trên thực tế, ít nhất phải nắm giữ hai mươi đường linh văn tam phẩm thì mới có tư cách tu luyện thử.
Bậc cửa mười đường linh văn đã đủ thấp, Liễu Vân Yên chưa đáp ứng được mà vẫn muốn thử, sao Mặc Linh có thể đồng ý cho được?
Tu luyện thần thông không dễ, một khi thất bại, hậu quả khó lường.
Đợi nàng ta đi xa, Du Mộc mới thở dài và nói: “Cô nhóc này quá hiếu thắng, lần này còn chưa đủ hung hiểm nên nàng ta mới lấy được ba gốc kim liên Tử Hỏa kia. Cũng vì bù đắp cho những tiếc nuối và nhục nhã mà năm đó phụ thân nàng ta đã…”
Mặc Linh liếc nhìn Du Mộc trưởng lão, đưa ngón tay lên miệng ra dấu yên lặng.
Sắc mặt Du Mộc trưởng lão chợt thay đổi, lúc này, ông ta mới nhớ đến dù ở khoảng cách này thì Liễu Vẫn Yên vẫn có thể nghe được, ánh mắt ông ta lộ vẻ âu sầu.
Ở cổng chủ điện, nghe thấy những lời từ xa vọng đến, hai mắt Liễu Vân Yên đỏ bừng, ngân ngấn nước.
Đợi nàng ta đẩy cửa ra ngoài, Mặc Linh mới lên tiếng: “Du trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm thì Lâm Nhất cũng chỉ mới mười tám mà thôi!”
Nghe vậy, Du Mộc mỉm cười, thấp giọng nói: “Ta biết cô muốn nói gì, thật ra sư huynh Đường Du cũng có cùng cách nghĩ, và đã căn dặn ta âm thầm trông nom hắn. Nào ngờ, tên nhóc này vừa đến vài ngày đã khiến cô chú ý, có cảm giác như là anh hùng gặp nhau vậy. Có điều…”
“Có điều gì?”
“Có điều Lâm Nhất đã đánh đường ca của cô bị thương, thậm chí, hôm đó hắn đã đắc tội với cô”, Du Mộc trưởng lão thận trọng nói.
Mặc Linh cau mày, khẽ cười: “Trưởng lão quá lo lắng, thái độ của tên kia đúng là ngông cuồng, nói thật, ta có ấn tượng tốt với hắn thì mới là lạ đấy. Tuy nhiên, Liễu Vân Yên nói không sai, quả thật thời gian không còn nhiều lắm, có lẽ sự xuất hiện của hắn chính là cơ hội xoay chuyển tình thế của thư viện Thiên Phủ ta”.
“Còn về vị đường ca kia, hắn cũng không phải là một người quá xuất sắc trong tộc, gia tộc vốn chỉ muốn thông qua địa vị của ta tại thư viện để tìm cho hắn một chức vụ nhàn hạ mà thôi, từ đó nhận được một ít đãi ngộ của tông môn, xem như tiết kiệm tài nguyên cho gia tộc”.
Nghe vậy, Du Mộc chỉ biết cười khổ, quả thật cô nhóc này nói chuyện rất thẳng thắn.