*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khô Vân đại sư cười bảo: “Không gấp, ta là trưởng lão khách khanh ở Lâm Lang Các, giờ đã thăng lên thành Luyện Dược sư hai sao, đãi ngộ sẽ cao hơn. Đến lúc đó ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, Lâm Lang Các đều có thể đáp ứng ngươi”
Lâm Lang Các, một trong số các thương hội lớn nhất nội thành Đế Đô, hai chữ “Lâm Lang” có nghĩa là rực rỡ muôn màu.
Đan dược luôn là mặt hàng quan trọng nhất trong bất kỳ cửa hàng nào.
Luyện Dược sư vẽ được Linh văn đều có địa vị cao trong những cửa hàng này.
Đan Dược điện ở Kiếm Các cũng không cấm Luyện Dược sư của mình qua lại với những thương hội này.
Một là luyện chế đan dược rất tốn kém, chỉ dựa vào sự hỗ trợ của Đan Dược điện thì rất khó có thể duy trì được. Dù sao cũng phải có nguồn thu nhập khác mới có thể duy trì sự cân bằng thu chi, nhân tiện để các Luyện Dược sư tích góp của cải.
Hai là Đan Dược điện của các tông môn đều có mối quan hệ hợp tác với những thương hội này. Những viên đan dược do đệ tử tông môn quy đổi bằng công đức cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Chỉ có cách dựa vào thương hội mới có thể bán với giá cao gấp mười, gấp trăm lần và thu được lợi nhuận kếch xù.
Khi Lâm Nhất nói mình cần tài nguyên, Khô Vân đã nghĩ ra cách này cho hắn.
Hai người hợp tác với nhau, Lâm Nhất sẽ vẽ Linh văn, còn Khô Vân thì chuyên tâm luyện chế đan dược, sau đó thông qua cuộc đấu giá của thương hội để bán lấy linh ngọc.
Với trình độ vẽ Linh văn cực cao của Lâm Nhất, họ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản linh ngọc lớn.
Lý Vô Ưu cười: “Vậy thì lát nữa phải nhờ vào đại sư rồi. Ba ngày nay không được chợp mắt, cưỡi ngựa suốt mông cũng sắp lở loét luôn. Ta nghe nói Lâm Lang Các là thương hội đứng đầu Đế Đô, giàu nhất cả nước”.
Khô Vân đại sư tiếp lời: “Không thể nói là giàu nhất cả nước, nhưng thương hội đứng đầu thì có thể chấp nhận”.
Hiển nhiên ông ta vẫn khá kiêu ngạo, thương hội bình thường không thể lọt vào mắt ông ta.
Nửa canh giờ sau, một toà cung điện nguy nga và tráng lệ xuất hiện trước mặt ba người.
Trên biển hiệu có ba chữ Lâm Lang Các, nét chữ bay bướm nhưng rắn rỏi, mạnh mẽ. Trong màn đêm u tối, nhìn thoáng qua là có thể thấy nó, vô cùng loá mắt.
Ba người bước tới trước cửa, Khô Vân đại sư tự tin lấy Tiêu Vân lệnh của mình ra.
“Gọi đường chủ Mạc của các ngươi ra đây, bảo là có bạn cũ đến”.
Luyện Dược sư của Đan Dược điện luôn cao cao tại thượng, có phong thái của riêng mình.
Người gác cửa không dám thất lễ, nhận lấy Tiêu Vân lệnh rồi nhanh chóng đi vào trong.
Một lát sau, một người trung niên có thân hình mập mạp, vừa nhìn liền biết là người sống thọ, cười bước ra.
“Hoá ra là Khô Vân đại sư đến, xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa”.
Khô Vân đại sư cười bảo: “Không gấp, ta là trưởng lão khách khanh ở Lâm Lang Các, giờ đã thăng lên thành Luyện Dược sư hai sao, đãi ngộ sẽ cao hơn. Đến lúc đó ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, Lâm Lang Các đều có thể đáp ứng ngươi”
Lâm Lang Các, một trong số các thương hội lớn nhất nội thành Đế Đô, hai chữ “Lâm Lang” có nghĩa là rực rỡ muôn màu.
Đan dược luôn là mặt hàng quan trọng nhất trong bất kỳ cửa hàng nào.
Luyện Dược sư vẽ được Linh văn đều có địa vị cao trong những cửa hàng này.
Đan Dược điện ở Kiếm Các cũng không cấm Luyện Dược sư của mình qua lại với những thương hội này.
Một là luyện chế đan dược rất tốn kém, chỉ dựa vào sự hỗ trợ của Đan Dược điện thì rất khó có thể duy trì được. Dù sao cũng phải có nguồn thu nhập khác mới có thể duy trì sự cân bằng thu chi, nhân tiện để các Luyện Dược sư tích góp của cải.
Hai là Đan Dược điện của các tông môn đều có mối quan hệ hợp tác với những thương hội này. Những viên đan dược do đệ tử tông môn quy đổi bằng công đức cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Chỉ có cách dựa vào thương hội mới có thể bán với giá cao gấp mười, gấp trăm lần và thu được lợi nhuận kếch xù.
Khi Lâm Nhất nói mình cần tài nguyên, Khô Vân đã nghĩ ra cách này cho hắn.
Hai người hợp tác với nhau, Lâm Nhất sẽ vẽ Linh văn, còn Khô Vân thì chuyên tâm luyện chế đan dược, sau đó thông qua cuộc đấu giá của thương hội để bán lấy linh ngọc.
Với trình độ vẽ Linh văn cực cao của Lâm Nhất, họ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản linh ngọc lớn.
Lý Vô Ưu cười: “Vậy thì lát nữa phải nhờ vào đại sư rồi. Ba ngày nay không được chợp mắt, cưỡi ngựa suốt mông cũng sắp lở loét luôn. Ta nghe nói Lâm Lang Các là thương hội đứng đầu Đế Đô, giàu nhất cả nước”.
Khô Vân đại sư tiếp lời: “Không thể nói là giàu nhất cả nước, nhưng thương hội đứng đầu thì có thể chấp nhận”.
Hiển nhiên ông ta vẫn khá kiêu ngạo, thương hội bình thường không thể lọt vào mắt ông ta.
Nửa canh giờ sau, một toà cung điện nguy nga và tráng lệ xuất hiện trước mặt ba người.
Trên biển hiệu có ba chữ Lâm Lang Các, nét chữ bay bướm nhưng rắn rỏi, mạnh mẽ. Trong màn đêm u tối, nhìn thoáng qua là có thể thấy nó, vô cùng loá mắt.
Ba người bước tới trước cửa, Khô Vân đại sư tự tin lấy Tiêu Vân lệnh của mình ra.
“Gọi đường chủ Mạc của các ngươi ra đây, bảo là có bạn cũ đến”.
Luyện Dược sư của Đan Dược điện luôn cao cao tại thượng, có phong thái của riêng mình.
Người gác cửa không dám thất lễ, nhận lấy Tiêu Vân lệnh rồi nhanh chóng đi vào trong.
Một lát sau, một người trung niên có thân hình mập mạp, vừa nhìn liền biết là người sống thọ, cười bước ra.
“Hoá ra là Khô Vân đại sư đến, xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa”.