Dù sao trong người hắn cũng có Thương Long Cửu Biến, một chút ngoại thương vẫn chưa đến mức thương gân động cốt, chỉ cần không phải bị thương lúc giao thủ sẽ không làm hại đến thân thể.
Trên đài Thăng Long, sau khi Lý Mộ Bạch chịu thua, long ảnh trên người Nam Cung Vãn Ngọc lập tức dài tới chín trượng, ánh sáng chói mắt, vô cùng dễ thấy.
“Chiêu kiếm cuối cùng tên là gì?”
Lý Mộ Bạch biết hắn ta thua là đúng, ngoài việc thấy mất mát thì vẫn khá bình tĩnh.
“Hồng Ảnh, mộng đoạn thương tâm kiều, kinh hồng đến theo ảnh”.
Nam Cung Vãn Ngọc đáp. . Truyện Cung Đấu
Lý Mộ Bạch đọc lại hai lần, có vẻ đang suy nghĩ, chiêu kiếm cuối cùng đúng là có ý cảnh kinh hồng theo ảnh. Nhưng mộng đoạn thương tâm kiều lại khá khó hiểu, có lẽ đây là sự chênh lệch giữa hắn ta với đối phương.
“Chẳng trách huynh lại thắng ta, chênh lệch giữa chúng ta thật sự là quá lớn”.
Lý Mộ Bạch cười một tiếng, không nói gì thêm.
Oanh!
Hai người biến thành kiếm bay lên không trung, tựa như kinh hồng, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Không thể không nói, tuy trận chiến này là luận bàn có chừng mực, nhưng vẫn cô cùng đặc sắc. Chiêu kiếm cuối cùng của Nam Cung Vãn Ngọc có thể nói là cực kỳ bất ngờ, chỉ là thiếu đi chút kịch tính.
Cùng lúc đó, trận chiến ở nhóm ba cũng rất được mọi người quan tâm.
Là Phương Hàn Lạc chiến đấu với Tuyệt Trần, Tuyệt Trần là người đứng thứ bảy trong bảng Long Vân kỳ trước. Tuy thua Tịch Phong một chiêu, nhưng trong các trận đấu sau đó, hắn ta đã hoàn toàn bộc lộ thực lực, khiến mọi người bất ngờ, Thanh Mộc Quyết tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao khiến người ta phải tặc lưỡi.
Rất nhiều chiến mã tân tú đều bị hắn ta kéo dài thời gian rồi giết chết, chân nguyên của hắn ta như cuồn cuộn không dứt. Thậm chí vết thương trên người hắn ta còn có thể không ngừng hồi phục trong lúc chiến đấu, khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Đối với Tuyệt Trần, mọi người đều cảm thấy trong vòng mười chiêu không thể nào áp đảo được hắn ta, dù là Tam Tiểu Vương cũng phải mất khá nhiều sức lực.
Nhận xét như thế có thể nói là khá cao.
Phương Hàn Lạc và Tuyệt Trần đều không có ý định tranh giành danh ngạch hạt giống, hai người đều đã có tư cách thăng cấp, có thể nói là trận chiến này khá là vô ích.
Nhưng không ai ngờ rằng Tuyệt Trần gặp tên điên Phương Hàn Lạc này, lại phải quyết chiến đến cùng.
Sau mấy trăm chiêu, sắc mặt Phương Hàn Lạc tái mét, máu tươi trên miệng không ngừng chảy ra, trên người cũng vết thương chồng chất. Tình thế hoàn toàn không có khả năng thay đổi, nhưng hắn ta vẫn không chịu thua, vẫn đang dùng thủ đoạn như lúc trước.
Ép bản thân đến bờ vực sinh tử để tìm kiếm đột phá.
Rất nhiều người đều cảm thấy hắn ta hơi ngây thơ, gặp phải Tuyệt Trần thật sự có thể bị đánh chết.
Chủ yếu là cảnh giới của Phương Hàn Lạc đã rất cao rồi, muốn đột phá thêm cũng không còn dễ dàng như lúc trước. Hơn nữa Tuyệt Trần cũng không phải đối thủ bình thường, hắn ta giống như một dòng nước chảy trên cối xay, không cho ngươi một đòn chí mạng, từ từ mài mòn ngươi.
Trên đài Thăng Long, sau khi Lý Mộ Bạch chịu thua, long ảnh trên người Nam Cung Vãn Ngọc lập tức dài tới chín trượng, ánh sáng chói mắt, vô cùng dễ thấy.
“Chiêu kiếm cuối cùng tên là gì?”
Lý Mộ Bạch biết hắn ta thua là đúng, ngoài việc thấy mất mát thì vẫn khá bình tĩnh.
“Hồng Ảnh, mộng đoạn thương tâm kiều, kinh hồng đến theo ảnh”.
Nam Cung Vãn Ngọc đáp. . Truyện Cung Đấu
Lý Mộ Bạch đọc lại hai lần, có vẻ đang suy nghĩ, chiêu kiếm cuối cùng đúng là có ý cảnh kinh hồng theo ảnh. Nhưng mộng đoạn thương tâm kiều lại khá khó hiểu, có lẽ đây là sự chênh lệch giữa hắn ta với đối phương.
“Chẳng trách huynh lại thắng ta, chênh lệch giữa chúng ta thật sự là quá lớn”.
Lý Mộ Bạch cười một tiếng, không nói gì thêm.
Oanh!
Hai người biến thành kiếm bay lên không trung, tựa như kinh hồng, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Không thể không nói, tuy trận chiến này là luận bàn có chừng mực, nhưng vẫn cô cùng đặc sắc. Chiêu kiếm cuối cùng của Nam Cung Vãn Ngọc có thể nói là cực kỳ bất ngờ, chỉ là thiếu đi chút kịch tính.
Cùng lúc đó, trận chiến ở nhóm ba cũng rất được mọi người quan tâm.
Là Phương Hàn Lạc chiến đấu với Tuyệt Trần, Tuyệt Trần là người đứng thứ bảy trong bảng Long Vân kỳ trước. Tuy thua Tịch Phong một chiêu, nhưng trong các trận đấu sau đó, hắn ta đã hoàn toàn bộc lộ thực lực, khiến mọi người bất ngờ, Thanh Mộc Quyết tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao khiến người ta phải tặc lưỡi.
Rất nhiều chiến mã tân tú đều bị hắn ta kéo dài thời gian rồi giết chết, chân nguyên của hắn ta như cuồn cuộn không dứt. Thậm chí vết thương trên người hắn ta còn có thể không ngừng hồi phục trong lúc chiến đấu, khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Đối với Tuyệt Trần, mọi người đều cảm thấy trong vòng mười chiêu không thể nào áp đảo được hắn ta, dù là Tam Tiểu Vương cũng phải mất khá nhiều sức lực.
Nhận xét như thế có thể nói là khá cao.
Phương Hàn Lạc và Tuyệt Trần đều không có ý định tranh giành danh ngạch hạt giống, hai người đều đã có tư cách thăng cấp, có thể nói là trận chiến này khá là vô ích.
Nhưng không ai ngờ rằng Tuyệt Trần gặp tên điên Phương Hàn Lạc này, lại phải quyết chiến đến cùng.
Sau mấy trăm chiêu, sắc mặt Phương Hàn Lạc tái mét, máu tươi trên miệng không ngừng chảy ra, trên người cũng vết thương chồng chất. Tình thế hoàn toàn không có khả năng thay đổi, nhưng hắn ta vẫn không chịu thua, vẫn đang dùng thủ đoạn như lúc trước.
Ép bản thân đến bờ vực sinh tử để tìm kiếm đột phá.
Rất nhiều người đều cảm thấy hắn ta hơi ngây thơ, gặp phải Tuyệt Trần thật sự có thể bị đánh chết.
Chủ yếu là cảnh giới của Phương Hàn Lạc đã rất cao rồi, muốn đột phá thêm cũng không còn dễ dàng như lúc trước. Hơn nữa Tuyệt Trần cũng không phải đối thủ bình thường, hắn ta giống như một dòng nước chảy trên cối xay, không cho ngươi một đòn chí mạng, từ từ mài mòn ngươi.