Tuy đeo mặt nạ, nhưng hộp kiếm trên lưng cũng sẽ khiến cho rất nhiều người suy nghĩ sâu xa.
Ngay khi Lâm Nhất như nảy ra ý gì đó, dưới sườn núi vừa hay có hai người đi ngang qua. Nơi này xem như một trong những con đường chính tiến vào thành nên có rất nhiều võ giả đi lại.
Lâm Nhất thấy hai người đó thì sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, khẽ nói: "Đây đúng là duyên phận".
Quả thật duyên số.
Hai người kia chính là Tiên Vân Chân và Trần Khung, cũng là anh tài của giới vực cấp cao đầu tiên bị Lâm Nhất cướp sạch của cải. Lúc trước, trong di tích thành Hỏa Vũ, hắn đã khiến hai người họ trở thành trò cười trong giới vực cấp cao.
Có điều chẳng bao lâu sau, đã không còn ai giễu cợt hai người họ nữa.
Dù sao, đám Phong Vô Kỵ cũng bị Lâm Nhất một kiếm giết chết. Đến giờ, ngay cả Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng Thương Long cũng chết dưới một kiếm của hắn.
Hai người họ còn không được coi là hòn đá kê chân, đã sớm bị mọi người lãng quên.
Họ cũng giống như Lâm Nhất, từ thành Viêm Vân chạy đến đây.
Cái hôm Lâm Nhất và Khổng Huyên đánh một trận trời long đất lở trên tường thành, hai người cũng có mặt trong đám đông, có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi không thôi.
Vốn tưởng, chưa biết chừng Lâm Nhất sẽ chết trong tay Khổng Huyên, ai ngờ lại thấy được sự vùng lên của hắn. Nhớ đến lúc đầu đánh nhau với Lâm Nhất còn có thể miễn cưỡng so chiêu với đối phương, nhưng giờ hắn cũng đã bỏ xa hai người họ mấy con phố.
Mỗi khi nhớ đến thì hai người đều cảm thán không thôi, hơn nữa còn khá là nhất trí cho rằng chắc chắn là do kỳ ngộ trong lầu bảo tàng kia mới làm cho Lâm Nhất mạnh lên.
"Đều tại con long miêu kia!"
Trần Khung nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cả cọng lông cũng không chừa lại cho chúng ta. Nếu để lại gì đó thì chúng ta cũng không trở nên chật vật như giờ".
Nhắc lại chuyện cũ, Tiên Vân Chân cũng tiếc nuối không thôi: "Nếu lúc trước càng quyết đoán một chút thì có lẽ kỳ ngộ trong lầu bảo tàng chính là của chúng ta rồi. Hiện nay, tên tuổi nổi tiếng khắp Thương Long Cấm Khu cũng là hai ta, không liên quan gì đến Lâm Nhất rồi".
Thiên Niên Hỏa và đan Tinh Thần đúng là điều quan trọng nhất có thể khiến thực lực của Lâm Nhất tăng vọt trong một thời gian ngắn.
Nhưng hai người này lại hơi bị mơ mộng, dù hai người họ lấy được kỳ ngộ ấy trước thì ra khỏi lầu bảo tàng vẫn sẽ thua trong tay Lâm Nhất.
Kết quả vẫn sẽ làm áo cưới cho Lâm Nhất, cũng không có gì mà tiếc, thực lực chẳng bằng người ta thôi.
"Hai vị, lâu rồi không gặp".
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau thì bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tiên Vân Chân và Trần Khung lập tức sửng sốt, xoay người nhìn lại bỗng thấy Lâm Nhất không biết khi nào thì xuất hiện trên cây cổ thụ ven đường.
"Lâm Nhất!"
Hai người thấy Lâm Nhất thì lập tức hoảng sợ, trong mắt kinh ngạc không thôi. Hiển nhiên là không đoán được sẽ gặp phải đối phương vào lúc này.
"Đi theo ta, nơi này không phải là chỗ nói chuyện".
Lâm Nhất cũng mặc kệ hai người kia có tới hay không, xoay người bước vào sâu trong rừng.
Sắc mặt của Tiên Vân Chân và Trần Khung đều không ngừng thay đổi, có hơi chần chờ.
Ngay khi Lâm Nhất như nảy ra ý gì đó, dưới sườn núi vừa hay có hai người đi ngang qua. Nơi này xem như một trong những con đường chính tiến vào thành nên có rất nhiều võ giả đi lại.
Lâm Nhất thấy hai người đó thì sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, khẽ nói: "Đây đúng là duyên phận".
Quả thật duyên số.
Hai người kia chính là Tiên Vân Chân và Trần Khung, cũng là anh tài của giới vực cấp cao đầu tiên bị Lâm Nhất cướp sạch của cải. Lúc trước, trong di tích thành Hỏa Vũ, hắn đã khiến hai người họ trở thành trò cười trong giới vực cấp cao.
Có điều chẳng bao lâu sau, đã không còn ai giễu cợt hai người họ nữa.
Dù sao, đám Phong Vô Kỵ cũng bị Lâm Nhất một kiếm giết chết. Đến giờ, ngay cả Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng Thương Long cũng chết dưới một kiếm của hắn.
Hai người họ còn không được coi là hòn đá kê chân, đã sớm bị mọi người lãng quên.
Họ cũng giống như Lâm Nhất, từ thành Viêm Vân chạy đến đây.
Cái hôm Lâm Nhất và Khổng Huyên đánh một trận trời long đất lở trên tường thành, hai người cũng có mặt trong đám đông, có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi không thôi.
Vốn tưởng, chưa biết chừng Lâm Nhất sẽ chết trong tay Khổng Huyên, ai ngờ lại thấy được sự vùng lên của hắn. Nhớ đến lúc đầu đánh nhau với Lâm Nhất còn có thể miễn cưỡng so chiêu với đối phương, nhưng giờ hắn cũng đã bỏ xa hai người họ mấy con phố.
Mỗi khi nhớ đến thì hai người đều cảm thán không thôi, hơn nữa còn khá là nhất trí cho rằng chắc chắn là do kỳ ngộ trong lầu bảo tàng kia mới làm cho Lâm Nhất mạnh lên.
"Đều tại con long miêu kia!"
Trần Khung nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cả cọng lông cũng không chừa lại cho chúng ta. Nếu để lại gì đó thì chúng ta cũng không trở nên chật vật như giờ".
Nhắc lại chuyện cũ, Tiên Vân Chân cũng tiếc nuối không thôi: "Nếu lúc trước càng quyết đoán một chút thì có lẽ kỳ ngộ trong lầu bảo tàng chính là của chúng ta rồi. Hiện nay, tên tuổi nổi tiếng khắp Thương Long Cấm Khu cũng là hai ta, không liên quan gì đến Lâm Nhất rồi".
Thiên Niên Hỏa và đan Tinh Thần đúng là điều quan trọng nhất có thể khiến thực lực của Lâm Nhất tăng vọt trong một thời gian ngắn.
Nhưng hai người này lại hơi bị mơ mộng, dù hai người họ lấy được kỳ ngộ ấy trước thì ra khỏi lầu bảo tàng vẫn sẽ thua trong tay Lâm Nhất.
Kết quả vẫn sẽ làm áo cưới cho Lâm Nhất, cũng không có gì mà tiếc, thực lực chẳng bằng người ta thôi.
"Hai vị, lâu rồi không gặp".
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau thì bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tiên Vân Chân và Trần Khung lập tức sửng sốt, xoay người nhìn lại bỗng thấy Lâm Nhất không biết khi nào thì xuất hiện trên cây cổ thụ ven đường.
"Lâm Nhất!"
Hai người thấy Lâm Nhất thì lập tức hoảng sợ, trong mắt kinh ngạc không thôi. Hiển nhiên là không đoán được sẽ gặp phải đối phương vào lúc này.
"Đi theo ta, nơi này không phải là chỗ nói chuyện".
Lâm Nhất cũng mặc kệ hai người kia có tới hay không, xoay người bước vào sâu trong rừng.
Sắc mặt của Tiên Vân Chân và Trần Khung đều không ngừng thay đổi, có hơi chần chờ.