*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mai Tử? Ý ông ta là Mai hộ pháp?
Chắc chỉ có ông ta dám gọi như vậy...
Lâm Nhất không để ý đến ông lão béo nữa, quay người lại nhảy lên mặt hồ.
Cách đó một nghìn mét là vách đá cao chót vót, hắn nhìn lướt qua, độ cao chạm đến mây đã chừng nghìn trượng, hoàn toàn không đoán được phía trên tầng mây còn cao bao nhiêu.
Nếu có thể nhìn rõ vách đá và có chỗ mượn lực, kết hợp với Thất Huyền bộ viên mãn đỉnh phong thì có thể cố gắng thử một lần.
Vèo!
Tiếng xé gió chói tai vang lên trên mặt hồ, Lâm Nhất hoá thành tia chớp lướt qua, kéo theo từng làn bọt nước.
Năm ngón tay gập lại thành móng vuốt, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, hắn bấu chặt vào vách đá.
Ken két!
Một tiếng chói tai vang lên, năm ngón tay đau nhức, nhưng không để lại dấu vết nào trên vách đá dựng đứng.
“Chuyện này sao có thể?”
Vẻ mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Hắn đã luyện thành Long Tượng Chiến Thể Quyết, cộng thêm chân nguyên rót vào, năm ngón tay đã sắc bén đến mức có thể so sánh với huyền binh.
Lâm Nhất chợt nhớ lúc trước hắn dùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đánh vào vách Sám Hối, cả ngọn núi rung lắc nhưng sau khi phong ba tan đi, trên núi không hề có vết nứt.
Đến lúc này coi như hắn đã hiểu, trong vách núi này có trận pháp tồn tại.
Gần như không thể xuyên thủng.
Vách đá bóng loáng như gương, việc tìm chỗ mượn lực không thực tế lắm.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Chân nguyên xao động, Kim Ô Ấn toả sáng sau lưng, Lâm Nhất dang hai tay ra, hắn như Kim Ô tung cánh bay lên, nháy mắt đã bay lên cao một trăm trượng.
Nhưng hắn dần kiệt sức, không còn sức để tiếp tục bay lên.
Thất Huyền bộ, nhân đa lưu ảnh!
Vẻ không cam lòng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, khi sắp sửa kiệt sức, hắn bước đi liên tục trên không trung.
Mỗi bước đi để lại một bóng ảnh, cả chín bóng ảnh đều tung một chưởng.
Rầm rầm rầm!
Bản thể và bóng ảnh của Lâm Nhất đồng loạt tung chín chưởng, mỗi chưởng đều phát ra tiếng nổ rung trời, vang dội bốn phương. Sau chín chưởng, Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt có tia sáng loé qua.
Thất Huyền bộ, huyền ảnh mờ ảo, như ánh mặt trời!
Tiểu Mai Tử? Ý ông ta là Mai hộ pháp?
Chắc chỉ có ông ta dám gọi như vậy...
Lâm Nhất không để ý đến ông lão béo nữa, quay người lại nhảy lên mặt hồ.
Cách đó một nghìn mét là vách đá cao chót vót, hắn nhìn lướt qua, độ cao chạm đến mây đã chừng nghìn trượng, hoàn toàn không đoán được phía trên tầng mây còn cao bao nhiêu.
Nếu có thể nhìn rõ vách đá và có chỗ mượn lực, kết hợp với Thất Huyền bộ viên mãn đỉnh phong thì có thể cố gắng thử một lần.
Vèo!
Tiếng xé gió chói tai vang lên trên mặt hồ, Lâm Nhất hoá thành tia chớp lướt qua, kéo theo từng làn bọt nước.
Năm ngón tay gập lại thành móng vuốt, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, hắn bấu chặt vào vách đá.
Ken két!
Một tiếng chói tai vang lên, năm ngón tay đau nhức, nhưng không để lại dấu vết nào trên vách đá dựng đứng.
“Chuyện này sao có thể?”
Vẻ mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Hắn đã luyện thành Long Tượng Chiến Thể Quyết, cộng thêm chân nguyên rót vào, năm ngón tay đã sắc bén đến mức có thể so sánh với huyền binh.
Lâm Nhất chợt nhớ lúc trước hắn dùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đánh vào vách Sám Hối, cả ngọn núi rung lắc nhưng sau khi phong ba tan đi, trên núi không hề có vết nứt.
Đến lúc này coi như hắn đã hiểu, trong vách núi này có trận pháp tồn tại.
Gần như không thể xuyên thủng.
Vách đá bóng loáng như gương, việc tìm chỗ mượn lực không thực tế lắm.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Chân nguyên xao động, Kim Ô Ấn toả sáng sau lưng, Lâm Nhất dang hai tay ra, hắn như Kim Ô tung cánh bay lên, nháy mắt đã bay lên cao một trăm trượng.
Nhưng hắn dần kiệt sức, không còn sức để tiếp tục bay lên.
Thất Huyền bộ, nhân đa lưu ảnh!
Vẻ không cam lòng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, khi sắp sửa kiệt sức, hắn bước đi liên tục trên không trung.
Mỗi bước đi để lại một bóng ảnh, cả chín bóng ảnh đều tung một chưởng.
Rầm rầm rầm!
Bản thể và bóng ảnh của Lâm Nhất đồng loạt tung chín chưởng, mỗi chưởng đều phát ra tiếng nổ rung trời, vang dội bốn phương. Sau chín chưởng, Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt có tia sáng loé qua.
Thất Huyền bộ, huyền ảnh mờ ảo, như ánh mặt trời!