“Quả nhiên ngông cuồng! Ta sẽ cho người một bài học, để ngươi biết rốt cuộc thực lực của người đứng thứ chín trên Tử bảng có bao nhiêu đáng sợ!”
Hạ Thiên Phàm không định hạ thủ lưu tình, hắn ta thi triển võ học mạnh nhất của bản thân, võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, Lôi học, Lôi Điện Tinh Long Chưởng.
Chưởng mang thoáng chốc như thác nước từ trên trời trút xuống, tựa như ánh sao vô tận, ẩn chứa sức mạnh sấm sét, không ngừng đổ ập xuống, liên miên bất tận.
XÍU...UU!!
Một chưởng này mang theo sức mạnh hồn hậu, phút chốc đã giết đến trước mặt Lâm Nhất.
Nhìn thấy thác nước được hội tụ từ vô tận ánh sao trên bầu trời, hai mắt Lâm Nhất híp lại, quả thật vị xếp thứ chín của Tử bảng này có chút bản lĩnh. Võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả này đã được hắn ta tu luyện đến cảnh giới đại thành đỉnh cao, còn cách viên mãn không bao xa.
Nói cách khác, thực lực người này không kém bao nhiêu so với Lâm Nhất khi vừa ra khỏi bảo điện Thương Long, thậm chí còn mạnh hơn.
Ở thời điểm đó, Lâm Nhất còn chưa nắm giữ được Nhật Diệu Thần Quyền, và chưa vượt lên Tạo Hóa, thêm vào đó là tu vi còn thấp, e rằng trong vòng 10 chiêu sẽ rơi vào thế bị động.
Có điều, hiện tại Lâm Nhất đã xưa đâu bằng nay, ngay cả võ học Thánh Linh mà hắn cũng đã tu luyện đến cảnh giới nhập môn thì giờ đây, những võ học Tạo Hóa thế này dù có tinh diệu đến mức nào đi nữa, trong mắt hắn cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.
Bành!
Ống tay áo Lâm Nhất vung lên như mây, hắn chỉ tiện tay đánh ra một chưởng, nhưng lại có thể nhẹ nhàng ngăn cản chiêu pháp của đối phương thậm chí phong bế hơn một nửa biến hóa sau đó.
“Sao lại thế?”
Sắc mặt Hạ Thiên Phàm lập tức thay đổi, hắn ta không dám tin đối phương có thể dễ dàng ngăn cản võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả như thế.
Hắn ta đột ngột lui về sau mấy bước, tiếp đó đánh ra một chưởng thứ hai, chưởng này có tên là Tinh Lôi Nộ Hống.
Chiêu thứ ba tiếp ngay sau đó, Lôi Long Cuồng Khiếu.
Chiêu thứ tư, Tinh Quang Phổ Chiếu.
...
Chiêu thứ tám, Lôi Đình Tinh Hải.
Tám đại sát chiêu lần lượt được thi triển, có thể nói là ánh sao sáng chói, sấm chớp vang trời, thỉnh thoảng còn có tiếng rồng ngâm cuồng bạo, chấn cho màng tai người suýt vỡ ra. Nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên bất động, thậm chí hắn còn chắp hai tay sau lưng, thong thả ngăn cản tất cả chiêu pháp của đối phương.
Toàn bộ người có mặt tại quảng trời nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lộ vẻ kinh ngạc tột độ.
Trong mắt bọn họ, Lâm Nhất tựa như một gốc cổ thụ trụ trời trên đỉnh núi. Chỉ lắc lư vài cái đã có thể dễ dàng ngăn chặn thế công của đối phương, ngay cả lá cây cũng không rơi xuống.
Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra lý giải về tạo nghệ võ học của hai người này đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Đáng nói ở đây là… Hạ Thiên Phàm thi triển vốn là võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, chỉ riêng uy lực còn sót lại cũng đủ khiến nhiều người không chịu nổi, thử hỏi, tạo nghệ võ học của Lâm Nhất đã mạnh đến mức nào?
Việc này… Thật khó mà tưởng tượng nổi!
Bành!
Lâm Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, lại lần nữa ngăn chặn sát chiêu của đối phương.
Cùng lúc đó, thánh giáp Thương Long trên người hắn bắt đầu khởi động khí lực hồn hậu, trực tiếp chấn lui Hạ Thiên Phàm.
“Tổng cộng ngươi đã đánh ra chín chiêu, coi như đã dùng hết bộ chưởng pháp này, giờ đến lúc Lâm mỗ ra tay!”
Lâm Nhất không có hứng thú giằng co với người này, giờ hắn chỉ muốn xem thử rốt cuộc nội dung trong tấm thiệp mời kia là gì.
“Ta tiếp ngươi một chưởng là được!”
Hạ Thiên Phàm thẹn quá hóa giận, sắc mặt hắn ta liên tục thay đổi, thậm chí ngay cả cánh tay của đối phương mà hắn ta còn không ép ra được, việc này quả thật khiến người ta khó chịu.
Chênh lệch giữa hai người họ thật sự quá lớn, tuy nhiên hắn ta tin mình vẫn có thể tiếp được một chưởng của Lâm Nhất.
Vèo!
Không ai thấy rõ động tác của Lâm Nhất, chỉ cảm giác một luồng gió mạnh đột ngột vụt qua, thoáng cái, Lâm Nhất đã đến trước mặt Hạ Thiên Phàm, duỗi tay ấn xuống.
Một chưởng này thoạt nhìn rất bình thường, không có gì lạ.
Hạ Thiên Phàm không định hạ thủ lưu tình, hắn ta thi triển võ học mạnh nhất của bản thân, võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, Lôi học, Lôi Điện Tinh Long Chưởng.
Chưởng mang thoáng chốc như thác nước từ trên trời trút xuống, tựa như ánh sao vô tận, ẩn chứa sức mạnh sấm sét, không ngừng đổ ập xuống, liên miên bất tận.
XÍU...UU!!
Một chưởng này mang theo sức mạnh hồn hậu, phút chốc đã giết đến trước mặt Lâm Nhất.
Nhìn thấy thác nước được hội tụ từ vô tận ánh sao trên bầu trời, hai mắt Lâm Nhất híp lại, quả thật vị xếp thứ chín của Tử bảng này có chút bản lĩnh. Võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả này đã được hắn ta tu luyện đến cảnh giới đại thành đỉnh cao, còn cách viên mãn không bao xa.
Nói cách khác, thực lực người này không kém bao nhiêu so với Lâm Nhất khi vừa ra khỏi bảo điện Thương Long, thậm chí còn mạnh hơn.
Ở thời điểm đó, Lâm Nhất còn chưa nắm giữ được Nhật Diệu Thần Quyền, và chưa vượt lên Tạo Hóa, thêm vào đó là tu vi còn thấp, e rằng trong vòng 10 chiêu sẽ rơi vào thế bị động.
Có điều, hiện tại Lâm Nhất đã xưa đâu bằng nay, ngay cả võ học Thánh Linh mà hắn cũng đã tu luyện đến cảnh giới nhập môn thì giờ đây, những võ học Tạo Hóa thế này dù có tinh diệu đến mức nào đi nữa, trong mắt hắn cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.
Bành!
Ống tay áo Lâm Nhất vung lên như mây, hắn chỉ tiện tay đánh ra một chưởng, nhưng lại có thể nhẹ nhàng ngăn cản chiêu pháp của đối phương thậm chí phong bế hơn một nửa biến hóa sau đó.
“Sao lại thế?”
Sắc mặt Hạ Thiên Phàm lập tức thay đổi, hắn ta không dám tin đối phương có thể dễ dàng ngăn cản võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả như thế.
Hắn ta đột ngột lui về sau mấy bước, tiếp đó đánh ra một chưởng thứ hai, chưởng này có tên là Tinh Lôi Nộ Hống.
Chiêu thứ ba tiếp ngay sau đó, Lôi Long Cuồng Khiếu.
Chiêu thứ tư, Tinh Quang Phổ Chiếu.
...
Chiêu thứ tám, Lôi Đình Tinh Hải.
Tám đại sát chiêu lần lượt được thi triển, có thể nói là ánh sao sáng chói, sấm chớp vang trời, thỉnh thoảng còn có tiếng rồng ngâm cuồng bạo, chấn cho màng tai người suýt vỡ ra. Nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên bất động, thậm chí hắn còn chắp hai tay sau lưng, thong thả ngăn cản tất cả chiêu pháp của đối phương.
Toàn bộ người có mặt tại quảng trời nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lộ vẻ kinh ngạc tột độ.
Trong mắt bọn họ, Lâm Nhất tựa như một gốc cổ thụ trụ trời trên đỉnh núi. Chỉ lắc lư vài cái đã có thể dễ dàng ngăn chặn thế công của đối phương, ngay cả lá cây cũng không rơi xuống.
Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra lý giải về tạo nghệ võ học của hai người này đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Đáng nói ở đây là… Hạ Thiên Phàm thi triển vốn là võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, chỉ riêng uy lực còn sót lại cũng đủ khiến nhiều người không chịu nổi, thử hỏi, tạo nghệ võ học của Lâm Nhất đã mạnh đến mức nào?
Việc này… Thật khó mà tưởng tượng nổi!
Bành!
Lâm Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, lại lần nữa ngăn chặn sát chiêu của đối phương.
Cùng lúc đó, thánh giáp Thương Long trên người hắn bắt đầu khởi động khí lực hồn hậu, trực tiếp chấn lui Hạ Thiên Phàm.
“Tổng cộng ngươi đã đánh ra chín chiêu, coi như đã dùng hết bộ chưởng pháp này, giờ đến lúc Lâm mỗ ra tay!”
Lâm Nhất không có hứng thú giằng co với người này, giờ hắn chỉ muốn xem thử rốt cuộc nội dung trong tấm thiệp mời kia là gì.
“Ta tiếp ngươi một chưởng là được!”
Hạ Thiên Phàm thẹn quá hóa giận, sắc mặt hắn ta liên tục thay đổi, thậm chí ngay cả cánh tay của đối phương mà hắn ta còn không ép ra được, việc này quả thật khiến người ta khó chịu.
Chênh lệch giữa hai người họ thật sự quá lớn, tuy nhiên hắn ta tin mình vẫn có thể tiếp được một chưởng của Lâm Nhất.
Vèo!
Không ai thấy rõ động tác của Lâm Nhất, chỉ cảm giác một luồng gió mạnh đột ngột vụt qua, thoáng cái, Lâm Nhất đã đến trước mặt Hạ Thiên Phàm, duỗi tay ấn xuống.
Một chưởng này thoạt nhìn rất bình thường, không có gì lạ.