Đáng tiếc là vừa ra ngoài đã gặp phải Cổ Phong.
Nếu đợi thêm ba tháng, kết quả thật sự khó nói…
Vụt!
Tiếng xé gió chói tai như sấm đột nhiên vang lên, một bóng người lao nhanh tới, tấn công Lâm Nhất từ bên cạnh.
Người tấn công không phải Cổ Phong mà là một đệ tử nòng cốt mặc áo xám đi cùng hắn ta. Gã tập kích bất ngờ như thế khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thanh niên áo xám nét mặt dữ tợn như một con ngựa đen, mang theo sát khí đáng sợ, đánh tới nhanh như tia chớp.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi vì Lâm Nhất, trái tim cũng nhảy lên tới cổ họng.
Dù thực lực của thanh niên áo xám này chỉ ngang bằng với Khổng Tuyên, nhưng gã đánh lén bỉ ổi như thế là chuyện không ai nghĩ tới.
Nếu gã thật sự đạt được mục đích thì rất khó tưởng tượng hậu quả.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Lâm Nhất, nhưng lại thấy hắn cười châm chọc, trong mắt không có chút lo sợ nào, còn thản nhiên nói: “Trước giờ ta từng đắc tội không biết bao nhiêu kẻ thù, nếu dễ dàng để ngươi đánh lén thành công thì sao có thể sống được đến tận bây giờ”.
Dứt lời, Lâm Nhất tựa như nhà tiên tri đoán trước sự việc, nhẹ nhàng nhích người đánh ra một chưởng, lập tức chặn lại đòn tập kích bất ngờ nhanh như ngựa hoang kia.
Ầm!
Hai chưởng mang mang theo linh quang va vào nhau, thanh niên áo xám lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Gã run rẩy, trong đầu kêu ong ong như bị ngũ lôi oanh tạc.
Trong lòng gã lập tức nảy sinh cảm giác hoảng sợ tột độ, vội vàng thối lui.
“Nếu đã đến rồi thì ở lại luôn đi”.
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng lạnh loé lên, dám ra tay đánh lén hắn còn muốn bỏ chạy, đúng là ngây thơ.
Hắn trở tay giữ lấy cổ tay còn lại, sau đó đè xuống, đối phương lập tức tựa như sợi bún đụng vào đài cao trên mặt đất.
Rắc rắc rắc!
Dưới sức mạnh đáng sợ, xương cốt trên người thanh niên áo xám không ngừng kêu rắc rắc, đau đớn không thôi.
Lâm Nhất lười để tâm, vung chân đá bay thanh niên vốn đã như con cá chết, khiến gã rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.
E rằng khi tỉnh lại cũng xem như nửa tàn phế rồi.
Shhh!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, tỏ vẻ chấn động, hoàn toàn không ngờ thiếu niên trông thanh tú này không ra tay thì thôi, một khi ra tay lại khiến người ta khiếp sợ như thế.
Hắn hoàn toàn không nương tay với người dám đánh lén mình.
Thủ đoạn như vậy khiến cả Cổ Phong cũng không nhịn được giật giật khoé miệng.
Nói mới thấy thật khó tin, hai tháng trước hắn là một người phải liều mạng mới có thể may mắn chém chết tán tu Âm Huyền đại thành, Bán Bộ Tử Phủ.
Nhưng hôm nay, Âm Huyền đại thành bình thường thế này chỉ mới đối đầu đã không thể chống lại hắn.
Nếu đợi thêm ba tháng, kết quả thật sự khó nói…
Vụt!
Tiếng xé gió chói tai như sấm đột nhiên vang lên, một bóng người lao nhanh tới, tấn công Lâm Nhất từ bên cạnh.
Người tấn công không phải Cổ Phong mà là một đệ tử nòng cốt mặc áo xám đi cùng hắn ta. Gã tập kích bất ngờ như thế khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thanh niên áo xám nét mặt dữ tợn như một con ngựa đen, mang theo sát khí đáng sợ, đánh tới nhanh như tia chớp.
Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi vì Lâm Nhất, trái tim cũng nhảy lên tới cổ họng.
Dù thực lực của thanh niên áo xám này chỉ ngang bằng với Khổng Tuyên, nhưng gã đánh lén bỉ ổi như thế là chuyện không ai nghĩ tới.
Nếu gã thật sự đạt được mục đích thì rất khó tưởng tượng hậu quả.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Lâm Nhất, nhưng lại thấy hắn cười châm chọc, trong mắt không có chút lo sợ nào, còn thản nhiên nói: “Trước giờ ta từng đắc tội không biết bao nhiêu kẻ thù, nếu dễ dàng để ngươi đánh lén thành công thì sao có thể sống được đến tận bây giờ”.
Dứt lời, Lâm Nhất tựa như nhà tiên tri đoán trước sự việc, nhẹ nhàng nhích người đánh ra một chưởng, lập tức chặn lại đòn tập kích bất ngờ nhanh như ngựa hoang kia.
Ầm!
Hai chưởng mang mang theo linh quang va vào nhau, thanh niên áo xám lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Gã run rẩy, trong đầu kêu ong ong như bị ngũ lôi oanh tạc.
Trong lòng gã lập tức nảy sinh cảm giác hoảng sợ tột độ, vội vàng thối lui.
“Nếu đã đến rồi thì ở lại luôn đi”.
Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng lạnh loé lên, dám ra tay đánh lén hắn còn muốn bỏ chạy, đúng là ngây thơ.
Hắn trở tay giữ lấy cổ tay còn lại, sau đó đè xuống, đối phương lập tức tựa như sợi bún đụng vào đài cao trên mặt đất.
Rắc rắc rắc!
Dưới sức mạnh đáng sợ, xương cốt trên người thanh niên áo xám không ngừng kêu rắc rắc, đau đớn không thôi.
Lâm Nhất lười để tâm, vung chân đá bay thanh niên vốn đã như con cá chết, khiến gã rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.
E rằng khi tỉnh lại cũng xem như nửa tàn phế rồi.
Shhh!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, tỏ vẻ chấn động, hoàn toàn không ngờ thiếu niên trông thanh tú này không ra tay thì thôi, một khi ra tay lại khiến người ta khiếp sợ như thế.
Hắn hoàn toàn không nương tay với người dám đánh lén mình.
Thủ đoạn như vậy khiến cả Cổ Phong cũng không nhịn được giật giật khoé miệng.
Nói mới thấy thật khó tin, hai tháng trước hắn là một người phải liều mạng mới có thể may mắn chém chết tán tu Âm Huyền đại thành, Bán Bộ Tử Phủ.
Nhưng hôm nay, Âm Huyền đại thành bình thường thế này chỉ mới đối đầu đã không thể chống lại hắn.