“Trời ạ, có ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Trong lời nói của mọi người tràn đầy kinh hoàng, đến giờ họ vẫn còn ngơ ngác, chỉ nhớ rằng mình định đứng dậy tránh ra thật xa.
Nhưng lại bất chợt bị cố định, trong phút chốc này, chỉ trong phút chốc này tình hình trận chiến đã hoàn toàn thay đổi.
Những lời kiêu ngạo và tự phụ của Nam Cung Hạ trước đó dường như còn quanh quẩn bên tai, như thể mọi thứ chỉ mới xảy ra không lâu. Hắn ta cười dửng dưng, đưa ra hai lựa chọn quỳ xuống xin chết và quỳ xuống làm chó đã khiến rất nhiều người chấn động.
Nhưng giờ đây hắn ta đã là một thi thể, thế giới này quá kì diệu.
“Khỉ gió!”
Vũ Hạo Thiên tức giận trừng mắt, biểu cảm không thể tin được, đứng đực ra đó.
Khi Nam Cung Hạ thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, hắn ta cũng đã chuẩn bị Tiểu Vô Tướng Ma Quyết xong, hắn ta nghĩ Lâm Nhất nhất định sẽ chết.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại chém chết Nam Cung Hạ bằng một nhát kiếm, làm hắn ta sợ đến mức vội vàng thu hồi chân nguyên, kìm lại lửa giận và sát ý, không dám để lộ một chút nào.
Bàn tay buông thõng dưới ống tay áo mất khống chế run lẩy bẩy, mãi không thể thật sự bình tĩnh lại.
Nam Cung Hạ đã chết!
Chết trong tay Lâm Nhất!
Nhóm người Phương Thiếu Vũ cũng không thể tin được, đợi sau khi định thần lại, họ lập tức mừng như điên.
Ba người nhóm Chương Phong làm tay sai vặt cho Nam Cung Hạ trước đó ở bên cạnh Đường Nham sợ tái cả mặt, vội vàng bay đi, nhanh chóng tránh xa Đường Nham, muốn đi càng xa càng tốt.
Đây không phải sự thật!
Đường Nham há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng, hắn ta nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình. Những ánh mắt ấy đều tràn đầy thương hại, mọi người đều biết rõ vừa rồi người này rất kiêu ngạo sau khi Nam Cung Hạ xuất quan.
Hắn ta vênh váo sai khiến, một phút trước còn đang xin tha như một con chó chết, vừa nhìn thấy Nam Cung Hạ là lập tức hống hách, chỉ mặt gọi tên đòi giết Lâm Nhất.
Bây giờ Nam Cung Hạ đã chết, nếu nói ai khó chịu nhất thì chắc chắn là hắn ta.
Mặt hắn ta xám như tro tàn, môi tím tái, hai chân run lẩy bẩy.
Vèo!
Lâm Nhất dời mắt về phía Đường Nham, hai chân đang run rẩy của hắn ta lập tức vô thức quỳ phịch xuống đất.
“Lâm, Lâm ca... Ta sai rồi, xin hãy tha cho ta một mạng, ta sẽ làm chó đi theo huynh, ta bảo đảm... Không không không, một kẻ vô dụng như ta không xứng làm chó của huynh. Huynh cứ huỷ tu vi của ta, để ta tự xử là được. Ta sẽ nói cho huynh biết bí mật của Hoả Vân giới và rất nhiều điều khác nữa...”
Đường Nham nhanh chóng suy nghĩ, liên tục hệ thống từ ngữ, tìm mọi cách để được sống sót.
Phụt!
Trong lời nói của mọi người tràn đầy kinh hoàng, đến giờ họ vẫn còn ngơ ngác, chỉ nhớ rằng mình định đứng dậy tránh ra thật xa.
Nhưng lại bất chợt bị cố định, trong phút chốc này, chỉ trong phút chốc này tình hình trận chiến đã hoàn toàn thay đổi.
Những lời kiêu ngạo và tự phụ của Nam Cung Hạ trước đó dường như còn quanh quẩn bên tai, như thể mọi thứ chỉ mới xảy ra không lâu. Hắn ta cười dửng dưng, đưa ra hai lựa chọn quỳ xuống xin chết và quỳ xuống làm chó đã khiến rất nhiều người chấn động.
Nhưng giờ đây hắn ta đã là một thi thể, thế giới này quá kì diệu.
“Khỉ gió!”
Vũ Hạo Thiên tức giận trừng mắt, biểu cảm không thể tin được, đứng đực ra đó.
Khi Nam Cung Hạ thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, hắn ta cũng đã chuẩn bị Tiểu Vô Tướng Ma Quyết xong, hắn ta nghĩ Lâm Nhất nhất định sẽ chết.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại chém chết Nam Cung Hạ bằng một nhát kiếm, làm hắn ta sợ đến mức vội vàng thu hồi chân nguyên, kìm lại lửa giận và sát ý, không dám để lộ một chút nào.
Bàn tay buông thõng dưới ống tay áo mất khống chế run lẩy bẩy, mãi không thể thật sự bình tĩnh lại.
Nam Cung Hạ đã chết!
Chết trong tay Lâm Nhất!
Nhóm người Phương Thiếu Vũ cũng không thể tin được, đợi sau khi định thần lại, họ lập tức mừng như điên.
Ba người nhóm Chương Phong làm tay sai vặt cho Nam Cung Hạ trước đó ở bên cạnh Đường Nham sợ tái cả mặt, vội vàng bay đi, nhanh chóng tránh xa Đường Nham, muốn đi càng xa càng tốt.
Đây không phải sự thật!
Đường Nham há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng, hắn ta nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình. Những ánh mắt ấy đều tràn đầy thương hại, mọi người đều biết rõ vừa rồi người này rất kiêu ngạo sau khi Nam Cung Hạ xuất quan.
Hắn ta vênh váo sai khiến, một phút trước còn đang xin tha như một con chó chết, vừa nhìn thấy Nam Cung Hạ là lập tức hống hách, chỉ mặt gọi tên đòi giết Lâm Nhất.
Bây giờ Nam Cung Hạ đã chết, nếu nói ai khó chịu nhất thì chắc chắn là hắn ta.
Mặt hắn ta xám như tro tàn, môi tím tái, hai chân run lẩy bẩy.
Vèo!
Lâm Nhất dời mắt về phía Đường Nham, hai chân đang run rẩy của hắn ta lập tức vô thức quỳ phịch xuống đất.
“Lâm, Lâm ca... Ta sai rồi, xin hãy tha cho ta một mạng, ta sẽ làm chó đi theo huynh, ta bảo đảm... Không không không, một kẻ vô dụng như ta không xứng làm chó của huynh. Huynh cứ huỷ tu vi của ta, để ta tự xử là được. Ta sẽ nói cho huynh biết bí mật của Hoả Vân giới và rất nhiều điều khác nữa...”
Đường Nham nhanh chóng suy nghĩ, liên tục hệ thống từ ngữ, tìm mọi cách để được sống sót.
Phụt!