*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Tần Vũ, hắn ta nhìn Lâm Nhất với vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dù sao cũng chỉ là một tên kiếm nô, ảo tưởng nghịch thiên sửa mệnh thì cũng thật ngây thơ. Nỗi nhục mà ngươi đã mang lại cho bản hoàng tử trong hôn lễ, hôm nay ta sẽ trả hết cho ngươi bằng cú chưởng bảy phần thực lực này!”
Ngay khi vừa dứt lời, hắn lao nhanh tới phía trên Lâm Nhất, chưởng thứ ba từ trên cao đánh xuống.
Ầm!
Một chưởng từ trên trời giáng xuống này như có thực thể, toả ánh lửa vàng kim, tựa như một ngọn núi lửa khổng lồ từ trên trời hạ xuống.
Rắc rắc rắc!
Chưởng mang còn chưa hạ xuống, chiến đài vương giả đã bắt đầu rung lắc dưới uy áp này.
Cú chưởng này còn đáng sợ hơn nhiều so với hai chưởng trước đó gộp lại.
Xong rồi...
Khi thấy chưởng mang này xuất hiện, đây rõ ràng là một chưởng nóng rực nhưng lại khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
Một chưởng mạnh như thế, nếu ở cùng cảnh giới thì e rằng nó có thể giết chết hơn mười nhân tài Bán Bộ Tử Phủ cùng một lúc.
Nhìn chưởng mang sáng chói như mặt trời này, vẻ kinh dị thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, chỉ với bảy phần thực lực đã đáng sợ như vậy sao?
Có lẽ chưởng thứ hai làm hắn bị thương nặng vừa rồi còn chưa dùng hết năm phần thực lực.
Sắp thua rồi ư?
“Nhưng mối thù giữa ta và ngươi sao có thể chấm dứt như thế được?”, Lâm Nhất ngước mắt lên, trong mắt toát ra sát khí vô tận, luồng sát khí này lập tức phóng thẳng lên trời.
Khi luồng sát khí này từ trên người hắn bắn ra, trong bộ áo xanh nhuộm máu, Lâm Nhất trông như Tu La bước ra từ địa ngục.
Trong khi điên cuồng thi triển Tử Diên Kiếm Quyết, vùng trời sau lưng hắn hiện lên một hàng hoa Tử Diên.
Khi đường nét hoa Tử Diên hiện lên, kiếm thế trên người hắn lại đạt tới đỉnh phong, dồi dào vô tận.
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, nhát kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!
Toái thiên phá vân!
Chí âm tạo hàn!
Một nhát kiếm hoá cảnh đỉnh phong được thi triển triệt để.
Sau khi tạo ra dị tượng Tử Diên Kiếm Quyết tầng chín, đây có thể là nhát kiếm mạnh nhất mà Lâm Nhất thi triển.
Vừa rồi nhát kiếm này đã chém vỡ Thiên Lôi Phá không ai bì nổi của Bạch Lê Hiên, khi kiếm thế mênh mông vô tận ngưng tụ thành lưỡi kiếm sắc bén bay lên, Tần Vũ trên không trung cũng hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lạnh mặt nói: “Thảo nào có thể chém vỡ Thiên Lôi Phá, nhát kiếm hoá cảnh đỉnh phong quả nhiên đáng sợ. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta, chênh lệch giữa ta và ngươi không phải kiếm thuật của ngươi có thể bù đắp. Mọi thứ chỉ là hư ảo, đi chết đi!”
Ầm!
Khi chưởng mang kia đè xuống, đất trời đổi sắc, những lưỡi kiếm nổi lên lập tức nổ tung, lẫn vào khói lửa điêu tàn, tạo thành dư chấn vô cùng kinh khủng, hoá thành kiếm quang hoả diễm bắn tứ tung khắp quảng trường Long Môn.
Chúng như những ngôi sao băng lướt ngang bầu trời, rơi xuống đất tạo thành những cái hố thật sâu.
Rất nhiều võ giả ngồi trên ghế quan chiến bị vạ lây, trọng thương tại chỗ, vô cùng thê thảm.
Lâm Nhất biến sắc, đoá hoa Tử Diên sau lưng hắn xuất hiện vết rách, sau đó tan thành mây khói.
“Ta đã nói rằng ta sẽ trả lại mối nhục ngày đó!”
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Tần Vũ, hắn ta nhìn Lâm Nhất với vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dù sao cũng chỉ là một tên kiếm nô, ảo tưởng nghịch thiên sửa mệnh thì cũng thật ngây thơ. Nỗi nhục mà ngươi đã mang lại cho bản hoàng tử trong hôn lễ, hôm nay ta sẽ trả hết cho ngươi bằng cú chưởng bảy phần thực lực này!”
Ngay khi vừa dứt lời, hắn lao nhanh tới phía trên Lâm Nhất, chưởng thứ ba từ trên cao đánh xuống.
Ầm!
Một chưởng từ trên trời giáng xuống này như có thực thể, toả ánh lửa vàng kim, tựa như một ngọn núi lửa khổng lồ từ trên trời hạ xuống.
Rắc rắc rắc!
Chưởng mang còn chưa hạ xuống, chiến đài vương giả đã bắt đầu rung lắc dưới uy áp này.
Cú chưởng này còn đáng sợ hơn nhiều so với hai chưởng trước đó gộp lại.
Xong rồi...
Khi thấy chưởng mang này xuất hiện, đây rõ ràng là một chưởng nóng rực nhưng lại khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
Một chưởng mạnh như thế, nếu ở cùng cảnh giới thì e rằng nó có thể giết chết hơn mười nhân tài Bán Bộ Tử Phủ cùng một lúc.
Nhìn chưởng mang sáng chói như mặt trời này, vẻ kinh dị thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, chỉ với bảy phần thực lực đã đáng sợ như vậy sao?
Có lẽ chưởng thứ hai làm hắn bị thương nặng vừa rồi còn chưa dùng hết năm phần thực lực.
Sắp thua rồi ư?
“Nhưng mối thù giữa ta và ngươi sao có thể chấm dứt như thế được?”, Lâm Nhất ngước mắt lên, trong mắt toát ra sát khí vô tận, luồng sát khí này lập tức phóng thẳng lên trời.
Khi luồng sát khí này từ trên người hắn bắn ra, trong bộ áo xanh nhuộm máu, Lâm Nhất trông như Tu La bước ra từ địa ngục.
Trong khi điên cuồng thi triển Tử Diên Kiếm Quyết, vùng trời sau lưng hắn hiện lên một hàng hoa Tử Diên.
Khi đường nét hoa Tử Diên hiện lên, kiếm thế trên người hắn lại đạt tới đỉnh phong, dồi dào vô tận.
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, nhát kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!
Toái thiên phá vân!
Chí âm tạo hàn!
Một nhát kiếm hoá cảnh đỉnh phong được thi triển triệt để.
Sau khi tạo ra dị tượng Tử Diên Kiếm Quyết tầng chín, đây có thể là nhát kiếm mạnh nhất mà Lâm Nhất thi triển.
Vừa rồi nhát kiếm này đã chém vỡ Thiên Lôi Phá không ai bì nổi của Bạch Lê Hiên, khi kiếm thế mênh mông vô tận ngưng tụ thành lưỡi kiếm sắc bén bay lên, Tần Vũ trên không trung cũng hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lạnh mặt nói: “Thảo nào có thể chém vỡ Thiên Lôi Phá, nhát kiếm hoá cảnh đỉnh phong quả nhiên đáng sợ. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta, chênh lệch giữa ta và ngươi không phải kiếm thuật của ngươi có thể bù đắp. Mọi thứ chỉ là hư ảo, đi chết đi!”
Ầm!
Khi chưởng mang kia đè xuống, đất trời đổi sắc, những lưỡi kiếm nổi lên lập tức nổ tung, lẫn vào khói lửa điêu tàn, tạo thành dư chấn vô cùng kinh khủng, hoá thành kiếm quang hoả diễm bắn tứ tung khắp quảng trường Long Môn.
Chúng như những ngôi sao băng lướt ngang bầu trời, rơi xuống đất tạo thành những cái hố thật sâu.
Rất nhiều võ giả ngồi trên ghế quan chiến bị vạ lây, trọng thương tại chỗ, vô cùng thê thảm.
Lâm Nhất biến sắc, đoá hoa Tử Diên sau lưng hắn xuất hiện vết rách, sau đó tan thành mây khói.
“Ta đã nói rằng ta sẽ trả lại mối nhục ngày đó!”