*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Số lượng người đủ điều kiện tham gia không nhiều nhưng cũng không hề ít.
Tần vương vừa dứt lời đã có khá nhiều người lục tục đi lên bục đăng kí dự thi.
Nếu không nhờ có một số người tự hiểu lấy mình, biết rằng dù có lên đài cũng không qua nổi vòng một.
Có lẽ số lượng người đăng kí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Khói xanh chầm chậm bốc lên, thời gian một nén hương không dài, nhưng dùng để đăng kí dự thi thì dư dả.
Khi nén hương cháy còn một nửa, số người đứng trên bục đăng kí đã ít dần.
Khi thấy nén hương này sắp cháy hết, người của Kiếm Các bắt đầu lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh quảng trường.
Các tông môn còn lại thấy vậy đều hiểu, chắc là Lăng Tiêu Kiếm Các có ai đó gặp bất trắc.
Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều có mặt, rất có thể người gặp bất trắc là Lâm Nhất.
Khi các tông môn khác đang hả hê, Tần Vũ đột nhiên lên tiếng: “Phụ vương, con thấy hình như Lăng Tiêu Kiếm Các gặp chút phiền phức, hay là chúng ta kéo dài thời gian đăng kí thêm nửa canh giờ đi ạ?”
Tần vương đưa mắt nhìn về phía Lạc Phong trưởng lão, hỏi: “Lạc trưởng lão, ông nghĩ sao?”
Lạc Phong nghiêm túc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp Tần Vũ đang cười như không cười nhìn mình, lạnh giọng trả lời: “Đại hoàng tử thật tốt bụng, hương còn chưa cháy hết, ngươi đã vội vàng yêu cầu kéo dài thêm nửa canh giờ, không biết là có ý đồ gì?”
“Cả thiên hạ đều biết ta có ý đồ gì mà”.
Tần Vũ khịt mũi, vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt, cười nhạo: “Nếu hắn thật sự muốn tham gia, kéo dài thêm nửa canh giờ cho hắn thì có sao? Chắc hắn đã sợ vỡ mật, căn bản không có ý định đến, hắn chỉ là một thằng hề thôi!”
Mọi người đều không ngờ Tần Vũ lại thể hiện sự thù hằn của mình dành cho Lâm Nhất rõ ràng như thế.
Dù không nêu tên, nhưng cả quảng trường Long Môn đều biết người trong miệng hắn ta là ai.
Ngoại trừ Lâm Nhất, người đã cướp tân nương ngay trước mặt hắn ta trong hôn lễ, thì còn ai?
Vẻ khinh thường và giễu cợt trong mắt Tần Vũ đã chọc giận nhóm người Lăng Tiêu Kiếm Các, vẻ mặt ai nấy đều hết sức khó coi.
Nhưng lúc này Lâm Nhất thật sự không đến, thời gian đăng kí sắp hết mà hắn vẫn chưa xuất hiện, có lẽ hắn sẽ không đến thật.
Bất kể nguyên nhân là gì, kết quả đều như thế.
Nhóm người Kiếm Các muốn phản bác nhưng lại không thể nói giúp Lâm Nhất.
“Chắc sẽ phụ lòng tốt của ngươi, không cần kéo dài thời gian nữa, hắn đã đến”.
Đúng lúc này, công chúa Phượng Hoa im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Nhóm người Kiếm Các lập tức biến sắc, quay đầu lại nhìn.
Ở cổng vào, một người đeo hộp đựng kiếm, cưỡi ngựa Huyết Long đi vào dưới ánh nắng mặt trời.
“Lâm Nhất!”
“Thật sự là Lâm Nhất!”
Số lượng người đủ điều kiện tham gia không nhiều nhưng cũng không hề ít.
Tần vương vừa dứt lời đã có khá nhiều người lục tục đi lên bục đăng kí dự thi.
Nếu không nhờ có một số người tự hiểu lấy mình, biết rằng dù có lên đài cũng không qua nổi vòng một.
Có lẽ số lượng người đăng kí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Khói xanh chầm chậm bốc lên, thời gian một nén hương không dài, nhưng dùng để đăng kí dự thi thì dư dả.
Khi nén hương cháy còn một nửa, số người đứng trên bục đăng kí đã ít dần.
Khi thấy nén hương này sắp cháy hết, người của Kiếm Các bắt đầu lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh quảng trường.
Các tông môn còn lại thấy vậy đều hiểu, chắc là Lăng Tiêu Kiếm Các có ai đó gặp bất trắc.
Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều có mặt, rất có thể người gặp bất trắc là Lâm Nhất.
Khi các tông môn khác đang hả hê, Tần Vũ đột nhiên lên tiếng: “Phụ vương, con thấy hình như Lăng Tiêu Kiếm Các gặp chút phiền phức, hay là chúng ta kéo dài thời gian đăng kí thêm nửa canh giờ đi ạ?”
Tần vương đưa mắt nhìn về phía Lạc Phong trưởng lão, hỏi: “Lạc trưởng lão, ông nghĩ sao?”
Lạc Phong nghiêm túc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp Tần Vũ đang cười như không cười nhìn mình, lạnh giọng trả lời: “Đại hoàng tử thật tốt bụng, hương còn chưa cháy hết, ngươi đã vội vàng yêu cầu kéo dài thêm nửa canh giờ, không biết là có ý đồ gì?”
“Cả thiên hạ đều biết ta có ý đồ gì mà”.
Tần Vũ khịt mũi, vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt, cười nhạo: “Nếu hắn thật sự muốn tham gia, kéo dài thêm nửa canh giờ cho hắn thì có sao? Chắc hắn đã sợ vỡ mật, căn bản không có ý định đến, hắn chỉ là một thằng hề thôi!”
Mọi người đều không ngờ Tần Vũ lại thể hiện sự thù hằn của mình dành cho Lâm Nhất rõ ràng như thế.
Dù không nêu tên, nhưng cả quảng trường Long Môn đều biết người trong miệng hắn ta là ai.
Ngoại trừ Lâm Nhất, người đã cướp tân nương ngay trước mặt hắn ta trong hôn lễ, thì còn ai?
Vẻ khinh thường và giễu cợt trong mắt Tần Vũ đã chọc giận nhóm người Lăng Tiêu Kiếm Các, vẻ mặt ai nấy đều hết sức khó coi.
Nhưng lúc này Lâm Nhất thật sự không đến, thời gian đăng kí sắp hết mà hắn vẫn chưa xuất hiện, có lẽ hắn sẽ không đến thật.
Bất kể nguyên nhân là gì, kết quả đều như thế.
Nhóm người Kiếm Các muốn phản bác nhưng lại không thể nói giúp Lâm Nhất.
“Chắc sẽ phụ lòng tốt của ngươi, không cần kéo dài thời gian nữa, hắn đã đến”.
Đúng lúc này, công chúa Phượng Hoa im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Nhóm người Kiếm Các lập tức biến sắc, quay đầu lại nhìn.
Ở cổng vào, một người đeo hộp đựng kiếm, cưỡi ngựa Huyết Long đi vào dưới ánh nắng mặt trời.
“Lâm Nhất!”
“Thật sự là Lâm Nhất!”