Những tán tu này không thiếu kẻ chuyên làm chuyện độc ác, bọn họ vốn dĩ đã bị các Tông môn phát lệnh truy nã cho nên cũng không lo lắng đoạt thêm vài cái mạng của đệ tử Tông môn nữa.
Chỉ cần có lợi thì việc giết người đoạt bảo chẳng có gì mà bọn họ không dám làm.
Hai canh giờ sau, một hàng người đã đi đến vùng biên của sơn mạch phía ngoài thành, đây là sơn mạch Viêm Vân. Muốn đi đến Biển Trăng Khô thì buộc phải đi qua sơn mạch này, mấy ngày gần đây vì chuyện cổ mộ nên sơn mạch Viêm Vân đã nhộn nhịp hẳn lên.
Sơn mạch Viêm Vân trải dài khắp mấy Châu, không chỉ là sơn mạch thứ nhất trong thành U Châu mà còn là một trong những sơn mạch hàng đầu của cả cổ vực Nam Hoa.
Địa vực của sơn mạch rất rộng, bên trong đó cũng có vô số yêu thú hung hãn, trong lời đồn đã từng có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách chết trong sơn mạch, tương đối là quái dị.
Ngày thường, ngoài những võ giả không biết sợ là gì chuyên đến thám hiểm trong Biển Trăng Khô thì có rất ít người đi sâu vào trong núi này.
Bây giờ sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ từ lâu. Nhóm người Lâm Nhất chỉ ở bên rìa của sơn mạch mà đã nhìn thấy rất nhiều bóng người đang ùn ùn đi vào bên trong núi.
Không hề nghi ngờ, đích đến của những người này cũng là Biển Trăng Khô, đến vì mộ cổ của Tinh Quân. Chỉ là trong số đó có bao nhiêu người có thể bước ra khỏi sơn mạch thì thực sự không thể nói trước được.
Có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách trấn thủ cũng không thể đảm bảo sẽ không thể xảy ra sai sót, chứ đừng nói là không có. Nếu tính toán kỹ càng thì ít nhất phải có một phần ba số người sẽ chết trong sơn mạch Viêm Vân nguy hiểm này.
“Là người của thư viện Thiên Phủ…”.
“Thiếu niên áo xanh kia chính là Lâm Nhất dạo gần đây đang vô cùng nổi bật đúng không?”
“Bên cạnh lại còn có cả người của Thiên Kiếm Tông, đến tiền bối Đường Du cũng được phái ra cùng, đội hình thật hoành tráng!”
Đội hình bên phía Lâm Nhất vô cùng hoành tráng, lại có kẻ mạnh Thiên Phách trấn thủ, muốn không gây sự chú ý cũng khó. Một khi xuất hiện lại càng thu hút ánh mắt từ khắp bốn phía, vô số người đều quay lại nhìn.
Trong đó có không ít ánh mắt đều tập trung lên người Lâm Nhất, sau cuộc chiến giữa năm thư viện, danh tiếng của hắn đã truyền ra khắp cả thành U Châu.
Lâm Nhất tương đối bình tĩnh đối diện với tình huống này, trái lại Mục Trần kia lại bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm mấy câu.
Thiếu niên độ tuổi này thích nhất là so sánh, thấy tên của Lâm Nhất được nhiều người biết đến như thế làm trong lòng thiếu cảm thấy có chút không vui.
“Mục sư đệ, mặc kệ hắn, tên này cũng chỉ được nhờ vì cái tên của Tào Thần mà thôi”.
“Đúng, nếu không phải may mắn chiến thắng Tào Thần thì ai biết đến hắn chứ?”
“Đệ sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn, người từ Đế Quốc Đại Tần đi ra, làm sao có thể so sánh được với Thiên Kiếm Tông chúng ta!”
Mấy đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông có mối quan hệ khá tốt với nhau đứng bên cạnh, thấy vậy nhỏ giọng nói.
Chương Viễn ở đội ngũ đi phía trước quay đầu lại liếc nhìn thì đám người này mới dừng lại không nói tiếp nữa.
Mục Tuyết rõ ràng có vẻ xấu hổ, dù gì nàng ta cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, nhưng đám sư huynh đệ này lại giống như nàng ta lúc đầu khi gặp Lâm Nhất, đều mang vẻ khinh thường hắn.
Nàng ta len lén liếc sang Lâm Nhất, phát hiện đối phương vẫn rất bình tĩnh, không hề bị dao động.
Chỉ cần có lợi thì việc giết người đoạt bảo chẳng có gì mà bọn họ không dám làm.
Hai canh giờ sau, một hàng người đã đi đến vùng biên của sơn mạch phía ngoài thành, đây là sơn mạch Viêm Vân. Muốn đi đến Biển Trăng Khô thì buộc phải đi qua sơn mạch này, mấy ngày gần đây vì chuyện cổ mộ nên sơn mạch Viêm Vân đã nhộn nhịp hẳn lên.
Sơn mạch Viêm Vân trải dài khắp mấy Châu, không chỉ là sơn mạch thứ nhất trong thành U Châu mà còn là một trong những sơn mạch hàng đầu của cả cổ vực Nam Hoa.
Địa vực của sơn mạch rất rộng, bên trong đó cũng có vô số yêu thú hung hãn, trong lời đồn đã từng có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách chết trong sơn mạch, tương đối là quái dị.
Ngày thường, ngoài những võ giả không biết sợ là gì chuyên đến thám hiểm trong Biển Trăng Khô thì có rất ít người đi sâu vào trong núi này.
Bây giờ sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ từ lâu. Nhóm người Lâm Nhất chỉ ở bên rìa của sơn mạch mà đã nhìn thấy rất nhiều bóng người đang ùn ùn đi vào bên trong núi.
Không hề nghi ngờ, đích đến của những người này cũng là Biển Trăng Khô, đến vì mộ cổ của Tinh Quân. Chỉ là trong số đó có bao nhiêu người có thể bước ra khỏi sơn mạch thì thực sự không thể nói trước được.
Có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách trấn thủ cũng không thể đảm bảo sẽ không thể xảy ra sai sót, chứ đừng nói là không có. Nếu tính toán kỹ càng thì ít nhất phải có một phần ba số người sẽ chết trong sơn mạch Viêm Vân nguy hiểm này.
“Là người của thư viện Thiên Phủ…”.
“Thiếu niên áo xanh kia chính là Lâm Nhất dạo gần đây đang vô cùng nổi bật đúng không?”
“Bên cạnh lại còn có cả người của Thiên Kiếm Tông, đến tiền bối Đường Du cũng được phái ra cùng, đội hình thật hoành tráng!”
Đội hình bên phía Lâm Nhất vô cùng hoành tráng, lại có kẻ mạnh Thiên Phách trấn thủ, muốn không gây sự chú ý cũng khó. Một khi xuất hiện lại càng thu hút ánh mắt từ khắp bốn phía, vô số người đều quay lại nhìn.
Trong đó có không ít ánh mắt đều tập trung lên người Lâm Nhất, sau cuộc chiến giữa năm thư viện, danh tiếng của hắn đã truyền ra khắp cả thành U Châu.
Lâm Nhất tương đối bình tĩnh đối diện với tình huống này, trái lại Mục Trần kia lại bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm mấy câu.
Thiếu niên độ tuổi này thích nhất là so sánh, thấy tên của Lâm Nhất được nhiều người biết đến như thế làm trong lòng thiếu cảm thấy có chút không vui.
“Mục sư đệ, mặc kệ hắn, tên này cũng chỉ được nhờ vì cái tên của Tào Thần mà thôi”.
“Đúng, nếu không phải may mắn chiến thắng Tào Thần thì ai biết đến hắn chứ?”
“Đệ sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn, người từ Đế Quốc Đại Tần đi ra, làm sao có thể so sánh được với Thiên Kiếm Tông chúng ta!”
Mấy đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông có mối quan hệ khá tốt với nhau đứng bên cạnh, thấy vậy nhỏ giọng nói.
Chương Viễn ở đội ngũ đi phía trước quay đầu lại liếc nhìn thì đám người này mới dừng lại không nói tiếp nữa.
Mục Tuyết rõ ràng có vẻ xấu hổ, dù gì nàng ta cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, nhưng đám sư huynh đệ này lại giống như nàng ta lúc đầu khi gặp Lâm Nhất, đều mang vẻ khinh thường hắn.
Nàng ta len lén liếc sang Lâm Nhất, phát hiện đối phương vẫn rất bình tĩnh, không hề bị dao động.