Lạc Phong trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay chỉ một cái, kiếm mang sáng loà bắn ra từ ngón tay trỏ. Trong chớp mắt đã đâm xuyên qua người của hắc y nhân bị rớt lại phía sau, cả nhục thân bỗng uỳnh một tiếng, bị kiếm thế điên cuồng làm cho nổ tung.
Hoá thành một làn mây máu tản ra trong không trung.
Nhóm người Văn Ngạn Bác quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, trong mắt chứa đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi tăng nhanh tốc độ bước chân.
“Tiểu sư đệ ngươi không sao chứ”.
Hân Nghiên bước nhanh đến, trong đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Lâm Nhất lau vệt máu nơi khoé miệng, vừa mới định nặn ra một nụ cười lại phát hiện đầu váng mắt hoa, bước chân loạng choạng sau đó ngã nhào.
Gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên tái mét, vội vàng bước lên trước đỡ lấy cơ thể hắn.
Viu!
Một luồng cuồng phong thổi đến, Lạc Phong đứng ở trước mặt Lâm Nhất, vươn tay ra điểm liên tục ba lần lên ngực hắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mỗi một lần điểm đều có một luồng Chân nguyên dồi dào rót vào bên trong cơ thể. Nơi Đan điền, đoá Tử Diên Hoa kết tinh từ băng gần như khô héo, chớp mắt loé lên sáng bóng, dần dần nở ra.
Hai mắt Lâm Nhất mở ra, cảm kích nhìn Lạc Phong trưởng lão một cái.
“Lạc trưởng lão, Lâm Nhất đây là…”, Hân Nghiên sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, hắn chỉ là quá nóng lòng, dùng bảo khí hơi bị quá độ thôi”.
Lạc Phong trưởng lão nhìn Lâm Nhất một cái thật sâu, trong đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, uy lực của lưỡi đao Xích Diễm được phát huy trong tay Lâm Nhất hơi vượt quá sức tưởng tượng.
Cũng không biết Lâm Nhất rốt cuộc đã luyện công pháp gì mà có thể chống đỡ được mức tiêu hao cực lớn như vậy.
Đổi thành người khác, nếu như hắn không hề kiêng dè gì mà rót sức vào cờ chiến Xích Diễm thì e là giờ phút này đã biến thành một thi thể khô cạn rồi.
“Mặc dù nói không có gì đáng ngại, nhưng sau này nhớ phải chú ý, không được liều lĩnh như thế”.
Lạc Phong trầm giọng nói.
Lâm Nhất gật đầu, không hề phản bác… chỉ là mọi việc đều có nguyên nhân, một thân kiếm pháp của hắn rõ ràng không thể địch nổi kẻ mạnh ở cảnh giới Tử Phủ. Ngoài trừ việc tế ra bảo khí thì hắn không còn cách nào khác, cũng coi như bị ép đến bước đường cùng bất đắc dĩ.
“Nhưng mà nhờ phúc của ngươi, lần này Hỗn Nguyên Môn đã chết một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, đối phương hẳn cũng phải rút ra được bài học rồi”.
Lạc Phong trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt thoáng nét giận dữ.
Hồng hộc!
x“Lâm Nhất, sau này ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút. Tuy lần này đã phá hủy âm mưu của Hỗn Nguyên Môn, nhưng khó đảm bảo chúng sẽ không tiếp tục nhắm vào ngươi”.
Lạc Phong trưởng lão nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt chứa đầy sự kỳ vọng: “Ba năm sau, ngươi sẽ là hi vọng tiến vào Long Môn tranh tài của Lăng Tiêu Kiếm Các chúng ta”.
Ba năm sau sao?
Nếu có cơ hội, hắn vẫn hi vọng có thể gắng hết sức mình trong Long Môn tranh tài vào cuối năm nay.
Hoá thành một làn mây máu tản ra trong không trung.
Nhóm người Văn Ngạn Bác quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, trong mắt chứa đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi tăng nhanh tốc độ bước chân.
“Tiểu sư đệ ngươi không sao chứ”.
Hân Nghiên bước nhanh đến, trong đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Lâm Nhất lau vệt máu nơi khoé miệng, vừa mới định nặn ra một nụ cười lại phát hiện đầu váng mắt hoa, bước chân loạng choạng sau đó ngã nhào.
Gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên tái mét, vội vàng bước lên trước đỡ lấy cơ thể hắn.
Viu!
Một luồng cuồng phong thổi đến, Lạc Phong đứng ở trước mặt Lâm Nhất, vươn tay ra điểm liên tục ba lần lên ngực hắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mỗi một lần điểm đều có một luồng Chân nguyên dồi dào rót vào bên trong cơ thể. Nơi Đan điền, đoá Tử Diên Hoa kết tinh từ băng gần như khô héo, chớp mắt loé lên sáng bóng, dần dần nở ra.
Hai mắt Lâm Nhất mở ra, cảm kích nhìn Lạc Phong trưởng lão một cái.
“Lạc trưởng lão, Lâm Nhất đây là…”, Hân Nghiên sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, hắn chỉ là quá nóng lòng, dùng bảo khí hơi bị quá độ thôi”.
Lạc Phong trưởng lão nhìn Lâm Nhất một cái thật sâu, trong đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, uy lực của lưỡi đao Xích Diễm được phát huy trong tay Lâm Nhất hơi vượt quá sức tưởng tượng.
Cũng không biết Lâm Nhất rốt cuộc đã luyện công pháp gì mà có thể chống đỡ được mức tiêu hao cực lớn như vậy.
Đổi thành người khác, nếu như hắn không hề kiêng dè gì mà rót sức vào cờ chiến Xích Diễm thì e là giờ phút này đã biến thành một thi thể khô cạn rồi.
“Mặc dù nói không có gì đáng ngại, nhưng sau này nhớ phải chú ý, không được liều lĩnh như thế”.
Lạc Phong trầm giọng nói.
Lâm Nhất gật đầu, không hề phản bác… chỉ là mọi việc đều có nguyên nhân, một thân kiếm pháp của hắn rõ ràng không thể địch nổi kẻ mạnh ở cảnh giới Tử Phủ. Ngoài trừ việc tế ra bảo khí thì hắn không còn cách nào khác, cũng coi như bị ép đến bước đường cùng bất đắc dĩ.
“Nhưng mà nhờ phúc của ngươi, lần này Hỗn Nguyên Môn đã chết một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ, đối phương hẳn cũng phải rút ra được bài học rồi”.
Lạc Phong trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt thoáng nét giận dữ.
Hồng hộc!
x“Lâm Nhất, sau này ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút. Tuy lần này đã phá hủy âm mưu của Hỗn Nguyên Môn, nhưng khó đảm bảo chúng sẽ không tiếp tục nhắm vào ngươi”.
Lạc Phong trưởng lão nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt chứa đầy sự kỳ vọng: “Ba năm sau, ngươi sẽ là hi vọng tiến vào Long Môn tranh tài của Lăng Tiêu Kiếm Các chúng ta”.
Ba năm sau sao?
Nếu có cơ hội, hắn vẫn hi vọng có thể gắng hết sức mình trong Long Môn tranh tài vào cuối năm nay.