*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải, Bạch trưởng lão, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu, sức mạnh một quyền của hắn đã phá được Tam Tuyệt Kiếm Trận mà đệ tử nội môn liên thủ thi triển!”
Người đến vẻ mặt hoảng hốt, không dám nhìn vào sắc mặt của Bạch Đình, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
“Cái gì!”
Chư vị trưởng lão bao gồm cả những nhân vật đầu não của các đồng minh đứng cách chỗ này không xa đều bị tin tức đột ngột này làm cho giật thót.
Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất?
Còn một quyền phá vỡ Tam Tuyệt Kiếm Trận?
Cái quỷ gì… vậy trước đó cược năm nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm chẳng phải là thua hết rồi sao?
Trong bục Quan Vân, trên có trưởng lão, dưới có đệ tử Tông môn đều ngây ra như phỗng.
Bạch Đình nghệt mặt tại chỗ, hai người đáng ghét nhất cuối cùng lại là cùng một người, ông ta đột ngột bật người dậy nói: “Không thể nào! Ngươi nói lại cho lão phu nghe một lần nữa, không được giấu diếm”.
“Ha ha, Bạch lão quỷ hà tất phải nổi giận với thủ hạ, ngươi nếu đã muốn nghe thì để ta nói cho ngươi nghe vậy”.
Lạc Phong cười híp mắt vuốt râu khẽ nói: “Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, hắn sau khi luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng, một quyền đã phá vỡ được Tam Tuyệt Kiếm Trận mà đệ tử nội môn liên thủ thi triển!”
Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu!
Lời nói của Lạc Phong làm cho sắc mặt Bạch Đình tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, vẻ đắc ý mãn nguyện lúc nãy đã biến mất sạch.
Gương mặt như mất sổ gạo, đáy mắt đầy vẻ không dám tin.
Sắc mặt của những trưởng lão khác có mối quan hệ khá thân thiết với Bạch Đình cũng đồng thời trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt ngây dại.
“Cái… cái này sao có thể, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất?”
“Hắn có một bộ Long Hổ Quyền, cả Tông môn từ trên xuống dưới không ai không biết, chẳng lẽ, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng sử dụng võ kỹ?”
“Không phải quá phóng đại chứ, những người tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng với hắn rốt cuộc là mù hết hay là vô dụng hết vậy!”
Trong lòng tất cả mọi người, việc này so với việc lúc trước Chung Vân Tiêu đoạt được gốc cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên còn khiến bọn họ kinh ngạc hơn rất nhiều, trong một lúc bọn họ đều có chút không thể chấp nhận được sự thật này.
Lâm Nhất mà trong miệng Bạch Đình chắc chắn chỉ là chó mèo, không biết đã trốn vào xó nào.
Không những không trốn, mà ngược lại còn xuất hiện cướp đi gốc cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên. Sau khi luyện hoá xong, thực lực lại càng tăng tiến gấp bội, một quyền, chỉ một quyền thôi mà đã phá vỡ được Tam Tuyệt Kiếm Trận của đệ tử nội môn liên thủ thi triển.
So với Sở Hạo Vũ lúc trước một kiếm đánh bại ba người thì cũng chẳng kém hơn là mấy.
Trong Kiếm Chủng, bảng xếp hạng cuối cùng của cuộc chiến đồng minh bỗng
“Không phải, Bạch trưởng lão, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu, sức mạnh một quyền của hắn đã phá được Tam Tuyệt Kiếm Trận mà đệ tử nội môn liên thủ thi triển!”
Người đến vẻ mặt hoảng hốt, không dám nhìn vào sắc mặt của Bạch Đình, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.
“Cái gì!”
Chư vị trưởng lão bao gồm cả những nhân vật đầu não của các đồng minh đứng cách chỗ này không xa đều bị tin tức đột ngột này làm cho giật thót.
Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất?
Còn một quyền phá vỡ Tam Tuyệt Kiếm Trận?
Cái quỷ gì… vậy trước đó cược năm nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm chẳng phải là thua hết rồi sao?
Trong bục Quan Vân, trên có trưởng lão, dưới có đệ tử Tông môn đều ngây ra như phỗng.
Bạch Đình nghệt mặt tại chỗ, hai người đáng ghét nhất cuối cùng lại là cùng một người, ông ta đột ngột bật người dậy nói: “Không thể nào! Ngươi nói lại cho lão phu nghe một lần nữa, không được giấu diếm”.
“Ha ha, Bạch lão quỷ hà tất phải nổi giận với thủ hạ, ngươi nếu đã muốn nghe thì để ta nói cho ngươi nghe vậy”.
Lạc Phong cười híp mắt vuốt râu khẽ nói: “Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, hắn sau khi luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng, một quyền đã phá vỡ được Tam Tuyệt Kiếm Trận mà đệ tử nội môn liên thủ thi triển!”
Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất, Lâm Nhất chính là Chung Vân Tiêu!
Lời nói của Lạc Phong làm cho sắc mặt Bạch Đình tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, vẻ đắc ý mãn nguyện lúc nãy đã biến mất sạch.
Gương mặt như mất sổ gạo, đáy mắt đầy vẻ không dám tin.
Sắc mặt của những trưởng lão khác có mối quan hệ khá thân thiết với Bạch Đình cũng đồng thời trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt ngây dại.
“Cái… cái này sao có thể, Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất?”
“Hắn có một bộ Long Hổ Quyền, cả Tông môn từ trên xuống dưới không ai không biết, chẳng lẽ, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng sử dụng võ kỹ?”
“Không phải quá phóng đại chứ, những người tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng với hắn rốt cuộc là mù hết hay là vô dụng hết vậy!”
Trong lòng tất cả mọi người, việc này so với việc lúc trước Chung Vân Tiêu đoạt được gốc cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên còn khiến bọn họ kinh ngạc hơn rất nhiều, trong một lúc bọn họ đều có chút không thể chấp nhận được sự thật này.
Lâm Nhất mà trong miệng Bạch Đình chắc chắn chỉ là chó mèo, không biết đã trốn vào xó nào.
Không những không trốn, mà ngược lại còn xuất hiện cướp đi gốc cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên. Sau khi luyện hoá xong, thực lực lại càng tăng tiến gấp bội, một quyền, chỉ một quyền thôi mà đã phá vỡ được Tam Tuyệt Kiếm Trận của đệ tử nội môn liên thủ thi triển.
So với Sở Hạo Vũ lúc trước một kiếm đánh bại ba người thì cũng chẳng kém hơn là mấy.
Trong Kiếm Chủng, bảng xếp hạng cuối cùng của cuộc chiến đồng minh bỗng