Nói thì nói vậy, nhưng hai người thách đấu lại lộ hết sự sắc bén, ánh mắt nhìn nhau mơ hồ đã có ánh lửa tóe ra.
Hai người đều là người nổi bật trong cùng lứa tuổi, lại là thiếu niên ngông cuồng, đâu thể nào dễ dàng chịu thua. Chỉ mới là khí cơ giao tranh thôi đã có mùi thuốc nổ nồng nặc.
Ầm!
Hai người thách đấu vừa dứt lời đã ra tay.
Hai người đều dùng quyền, tu vi đều là cảnh giới Dương Huyền viên mãn, thực lực ngang tài ngang sức.
“Quyền pháp cấp Địa!”
Mắt Lâm Nhất sáng lên, phát hiện quyền pháp mà hai người này sử dụng đều là quyền pháp cấp Địa, phẩm cấp không thấp.
Thành Thiên Lăng này quả thật có nội tình sâu dày, bất cứ người nào trong buổi tụ hội ra tay đều sử dụng quyền pháp cấp Địa, nếu là ở thư viện Thiên Phủ thì thật không dám tưởng tượng.
Thất Sát Quyền của hắn là quyền pháp cấm kỵ, phẩm cấp cũng chỉ là cấp Địa thượng phẩm.
May là Bá Kiếm của hắn có phẩm cấp không thấp, dù tính trong võ kỹ cấp Địa cũng là kiếm pháp đỉnh cao.
Nhưng chẳng mấy chốc Lâm Nhất đã không còn hứng thú. Quyền pháp của hai người này đều có sơ hở rất lớn, trông có vẻ dũng mãnh bá đạo, thanh thế hung hãn khiến võ đài rung lên bần bật, nhưng rõ ràng bọn họ không nắm giữ được chân ý quyền pháp, chưa tu luyện được đến cảnh giới đại thành, cách viên mãn còn rất xa.
Nếu đối chiến với hắn thì e rằng hai người này hợp sức cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được Thất Sát Quyền.
Chẳng lâu sau lại có mấy trận so tài nữa lần lượt diễn ra, nhưng cũng không có quá nhiều điểm nổi bật.
Đợi đến khi Kim Diễm lên sàn, Lâm Nhất mới nổi lên được chút hứng thú, nhưng ngay sau đó lại khẽ lắc đầu, không còn chút hứng thú nào nữa.
“Bại!”
Sau năm chiêu, Kim Diễm tung một quyền đánh bay đối phương. Sức mạnh đáng sợ suýt chút nữa khiến cho đối phương bay ra khỏi bãi đất trống rộng rãi trước cung điện.
“Xin lỗi, ta vừa tu luyện Thiên Viêm Quyền đến cảnh giới đại thành, rõ ràng chỉ dùng chưa tới năm thành thực lực, không ngờ vẫn làm bị thương đến ngươi”.
Kim Diễm cười ha hả, nhìn về phía người kia, lên tiếng xin lỗi.
Lời xin lỗi cực kỳ “chân thành” của hắn ta khiến vẻ mặt đối phương vô cùng khó coi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, sau đó quay về chỗ ngồi.
Thái độ kiêu căng của Kim Diễm khiến nhiều người không vui, nhưng hắn ta có thực lực cảnh giới Âm Dương tiểu thành, không ai dám nhiều lời.
Hắn ta liếc trộm về phía Khuynh Nhược U, phát hiện nàng ta không có hứng thú gì thì hơi thất vọng. Nhưng khi nhìn về phía Lâm Nhất, mắt hắn ta lại sáng lên, cười nói: “Tên nhóc họ Lâm kia, ngươi đã đánh bại Cơ Vô Dạ thì chắc ngươi cũng có chút thực lực, lên so vài chiêu đi!”
Dứt lời, có không ít người hiện ra ý cười mờ nhạt, trong lòng thầm nghĩ sắp có kịch hay mở màn rồi.
Hai người đều là người nổi bật trong cùng lứa tuổi, lại là thiếu niên ngông cuồng, đâu thể nào dễ dàng chịu thua. Chỉ mới là khí cơ giao tranh thôi đã có mùi thuốc nổ nồng nặc.
Ầm!
Hai người thách đấu vừa dứt lời đã ra tay.
Hai người đều dùng quyền, tu vi đều là cảnh giới Dương Huyền viên mãn, thực lực ngang tài ngang sức.
“Quyền pháp cấp Địa!”
Mắt Lâm Nhất sáng lên, phát hiện quyền pháp mà hai người này sử dụng đều là quyền pháp cấp Địa, phẩm cấp không thấp.
Thành Thiên Lăng này quả thật có nội tình sâu dày, bất cứ người nào trong buổi tụ hội ra tay đều sử dụng quyền pháp cấp Địa, nếu là ở thư viện Thiên Phủ thì thật không dám tưởng tượng.
Thất Sát Quyền của hắn là quyền pháp cấm kỵ, phẩm cấp cũng chỉ là cấp Địa thượng phẩm.
May là Bá Kiếm của hắn có phẩm cấp không thấp, dù tính trong võ kỹ cấp Địa cũng là kiếm pháp đỉnh cao.
Nhưng chẳng mấy chốc Lâm Nhất đã không còn hứng thú. Quyền pháp của hai người này đều có sơ hở rất lớn, trông có vẻ dũng mãnh bá đạo, thanh thế hung hãn khiến võ đài rung lên bần bật, nhưng rõ ràng bọn họ không nắm giữ được chân ý quyền pháp, chưa tu luyện được đến cảnh giới đại thành, cách viên mãn còn rất xa.
Nếu đối chiến với hắn thì e rằng hai người này hợp sức cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được Thất Sát Quyền.
Chẳng lâu sau lại có mấy trận so tài nữa lần lượt diễn ra, nhưng cũng không có quá nhiều điểm nổi bật.
Đợi đến khi Kim Diễm lên sàn, Lâm Nhất mới nổi lên được chút hứng thú, nhưng ngay sau đó lại khẽ lắc đầu, không còn chút hứng thú nào nữa.
“Bại!”
Sau năm chiêu, Kim Diễm tung một quyền đánh bay đối phương. Sức mạnh đáng sợ suýt chút nữa khiến cho đối phương bay ra khỏi bãi đất trống rộng rãi trước cung điện.
“Xin lỗi, ta vừa tu luyện Thiên Viêm Quyền đến cảnh giới đại thành, rõ ràng chỉ dùng chưa tới năm thành thực lực, không ngờ vẫn làm bị thương đến ngươi”.
Kim Diễm cười ha hả, nhìn về phía người kia, lên tiếng xin lỗi.
Lời xin lỗi cực kỳ “chân thành” của hắn ta khiến vẻ mặt đối phương vô cùng khó coi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, sau đó quay về chỗ ngồi.
Thái độ kiêu căng của Kim Diễm khiến nhiều người không vui, nhưng hắn ta có thực lực cảnh giới Âm Dương tiểu thành, không ai dám nhiều lời.
Hắn ta liếc trộm về phía Khuynh Nhược U, phát hiện nàng ta không có hứng thú gì thì hơi thất vọng. Nhưng khi nhìn về phía Lâm Nhất, mắt hắn ta lại sáng lên, cười nói: “Tên nhóc họ Lâm kia, ngươi đã đánh bại Cơ Vô Dạ thì chắc ngươi cũng có chút thực lực, lên so vài chiêu đi!”
Dứt lời, có không ít người hiện ra ý cười mờ nhạt, trong lòng thầm nghĩ sắp có kịch hay mở màn rồi.