*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một thoáng, Diễm Thiết phát hiện bản thân giống như lún sâu vào bên trong biển kiếm ý, hắn ta bỗng tỉnh ngộ xoay người, chỉ thấy toàn thân Lâm Nhất đang bừng sáng lấp lánh ánh kiếm.
Kiếm ý Thông Linh!
Đáng sợ quá, đây là kiếm ý Thông Linh đã đại thành, còn hoà cùng với cả uy lực của Thương Long.
Diễm Thiết nhìn thấy cảnh này thì tròng mắt suýt chút nữa lọt cả ra ngoài, đây rốt cuộc là quái vật gì vậy.
“Quay lại!”
Lâm Nhất đột nhiên hét lên, quang mang trong đáy mắt cuộn trào, Kiếm ý Thông Linh đã đại thành vẫn đang tràn ra liên tục.
Thần thụ màu lam như bảo ngọc thuỷ tinh bỗng nhiên thành hình phía sau lưng hắn, đồng thời, từng đoá hoa cánh tím khảm lên trên cây. Quang mang màu tím và xanh thoáng chốc chiếu sáng cả nửa vùng trời, kéo Diễm Thiết vừa bỏ chạy phải lui dần trở về.
“Không… không… không… lão nhị, lão tam, mau chạy đi, nhớ nói với Phong Huyền sư huynh báo thù cho ta!”
Diễm Thiết giãy giụa một hồi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ta phát hiện bản thân mình khi đối diện với loại kiếm ý này của đối phương thì hoàn toàn không thể chống lại được. Mấy lần muốn vận chuyển Chân nguyên, tế ra Hoả Vân Phần Thiên Thủ, nhưng lại nhận ra không chỉ Chân nguyên mà đến cả dòng máu của mình cũng bị giam cầm trong kiếm ý này.
Trên cây Thanh Tiêu, Tử Diên hoa nở!
Vào giây phút khi Tử Diên hoa nở rộ trên thần thụ Thanh Tiêu, Kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn.
Loại kiếm ý này khiến cho cả vùng đất trời ở dưới chân Lâm Nhất không ngừng rung chuyển.
Ma Vân nặng nề giữa bầu trời thấp thoáng như có những vết nứt đang không ngừng lan ra, tựa như đến cả bầu trời cũng không thể phong bế được kiếm ý này.
“Ngươi nện ra bốn mươi sáu quyền, ta chỉ trả lại ngươi một quyền!”
Lời vừa dứt, năm ngón tay của Lâm Nhất xiết chặt, nắm gọn kiếm ý bất khuất khắp trời này trong tay. Chân nguyên của hai đại kiếm quyết ngưng tụ bên trong cơ thể hoà vào làm một, điên cuồng rót vào trong tay, đồng thời long văn trên bề mặt cơ thể cũng bắt đầu chuyển động.
Uỳnh!
Một âm thanh trầm đục vang lên, kèm theo đó là tiếng nứt vỡ chói tai truyền đến, dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cả người Diêm Thiết bị đánh cho tan xương nát thịt.
Máu tươi văng ra tung toé, chết không toàn thây.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã ngây dại hết cả, Lâm Nhất vậy mà chỉ dùng một quyền đã nghiền Thiết Thủ Đồ Phu ra bã.
Trong mắt tất cả mọi người, Lâm Nhất bây giờ chính là một kiếm khách quái vật, loại kiếm ý kia đã gần như nghịch thiên.
Trong một thoáng, Diễm Thiết phát hiện bản thân giống như lún sâu vào bên trong biển kiếm ý, hắn ta bỗng tỉnh ngộ xoay người, chỉ thấy toàn thân Lâm Nhất đang bừng sáng lấp lánh ánh kiếm.
Kiếm ý Thông Linh!
Đáng sợ quá, đây là kiếm ý Thông Linh đã đại thành, còn hoà cùng với cả uy lực của Thương Long.
Diễm Thiết nhìn thấy cảnh này thì tròng mắt suýt chút nữa lọt cả ra ngoài, đây rốt cuộc là quái vật gì vậy.
“Quay lại!”
Lâm Nhất đột nhiên hét lên, quang mang trong đáy mắt cuộn trào, Kiếm ý Thông Linh đã đại thành vẫn đang tràn ra liên tục.
Thần thụ màu lam như bảo ngọc thuỷ tinh bỗng nhiên thành hình phía sau lưng hắn, đồng thời, từng đoá hoa cánh tím khảm lên trên cây. Quang mang màu tím và xanh thoáng chốc chiếu sáng cả nửa vùng trời, kéo Diễm Thiết vừa bỏ chạy phải lui dần trở về.
“Không… không… không… lão nhị, lão tam, mau chạy đi, nhớ nói với Phong Huyền sư huynh báo thù cho ta!”
Diễm Thiết giãy giụa một hồi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ta phát hiện bản thân mình khi đối diện với loại kiếm ý này của đối phương thì hoàn toàn không thể chống lại được. Mấy lần muốn vận chuyển Chân nguyên, tế ra Hoả Vân Phần Thiên Thủ, nhưng lại nhận ra không chỉ Chân nguyên mà đến cả dòng máu của mình cũng bị giam cầm trong kiếm ý này.
Trên cây Thanh Tiêu, Tử Diên hoa nở!
Vào giây phút khi Tử Diên hoa nở rộ trên thần thụ Thanh Tiêu, Kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn.
Loại kiếm ý này khiến cho cả vùng đất trời ở dưới chân Lâm Nhất không ngừng rung chuyển.
Ma Vân nặng nề giữa bầu trời thấp thoáng như có những vết nứt đang không ngừng lan ra, tựa như đến cả bầu trời cũng không thể phong bế được kiếm ý này.
“Ngươi nện ra bốn mươi sáu quyền, ta chỉ trả lại ngươi một quyền!”
Lời vừa dứt, năm ngón tay của Lâm Nhất xiết chặt, nắm gọn kiếm ý bất khuất khắp trời này trong tay. Chân nguyên của hai đại kiếm quyết ngưng tụ bên trong cơ thể hoà vào làm một, điên cuồng rót vào trong tay, đồng thời long văn trên bề mặt cơ thể cũng bắt đầu chuyển động.
Uỳnh!
Một âm thanh trầm đục vang lên, kèm theo đó là tiếng nứt vỡ chói tai truyền đến, dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cả người Diêm Thiết bị đánh cho tan xương nát thịt.
Máu tươi văng ra tung toé, chết không toàn thây.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã ngây dại hết cả, Lâm Nhất vậy mà chỉ dùng một quyền đã nghiền Thiết Thủ Đồ Phu ra bã.
Trong mắt tất cả mọi người, Lâm Nhất bây giờ chính là một kiếm khách quái vật, loại kiếm ý kia đã gần như nghịch thiên.