Cho đến hiện tại, vinh dự cao nhất trong Quần Long thịnh yến là đối thủ nhận thua, đây là một sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Vốn dĩ nó chỉ thuộc về Tam Vương Thất Anh và một số yêu nghiệt hàng đầu, bây giờ các tân tú cũng có đãi ngộ này, sau khi Lâm Nhất thắng Diêm Lạc Vũ cũng nhận được vinh hạnh đặc biệt này.
Một ánh mắt thâm độc và căm hận nhìn về phía Lâm Nhất, là Tần Dương.
Hắn ta đã tốn rất nhiều công sức, thế mà vẫn có một số người không có mắt, muốn đấu với hắn ta để được nổi tiếng. Lâm Nhất chỉ đánh bại một mình Diêm Lạc Vũ đã làm đối thủ chủ động bỏ quyền thi đấu, điều này khiến hắn ta cực kì tức giận.
“Tên khốn này, tốt nhất là đừng gặp được ta!”
Vẻ mặt âm u của Tần Dương lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
...
“Đừng buồn, đây là chuyện tốt, vòng tích điểm có thể không bại lộ thì không bại lộ là tốt nhất”.
Mai hộ pháp cười nói với Lâm Nhất vừa xuống đài, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi: “Lâm Nhất, rốt cuộc vừa rồi ngươi đã dùng mấy phần thực lực?”
Theo Mai hộ pháp có lẽ ít nhất là bốn phần thực lực, nếu không thì quá khoa trương.
Nhóm người Phong Dã và Tư Tuyết Y ở gần đó cũng tò mò nhìn sang.
Lâm Nhất không nói, chỉ giơ một ngón tay lên, hơi cong xuống.
“Một phần!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có chút khó tin, họ biết Lâm Nhất không nói thì thôi, một khi nói thì chắc chắn sẽ không lừa họ.
Trong lúc vô hình, tất cả mọi người đều có cảm giác không hiểu rõ về Lâm Nhất.
Đây có thật là Lâm Nhất đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các ở đế quốc Đại Tần không?
Lâm Nhất mỉm cười, hơi bất đắc dĩ, thật ra hắn muốn trả lời là chưa tới một phần. Diêm Lạc Vũ rất yếu, ít nhất vẫn có chênh lệch với yêu nghiệt hàng đầu, thuộc loại nguỵ yêu nghiệt, chẳng qua nhờ đội lốt tên tuổi Tử Nguyệt Động Thiên nên mới được đánh giá cao thôi.
Thậm chí hắn không cần phải rút kiếm, nhưng như thế sẽ bại lộ át chủ bài Thương Long Cửu Biến đã đạt tới biến thứ tám của hắn, giải quyết hơi rắc rối.
Vì vậy hắn đã quyết định rút kiếm, một chiêu kết thúc, gọn gàng dứt khoát.
“Bạch Lê Hiên gặp đối thủ!”
Lúc này, Phong Dã đột nhiên lên tiếng.
Mọi người vội vàng nhìn qua, đặc biệt là Mai hộ pháp, trong mắt ông ấy thoáng hiện vẻ căng thẳng.
Trên đài Thăng Long, Bạch Lê Hiên đã gặp được đối thủ chân chính, đánh nhau khá kịch liệt. Đối thủ của hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu Nhan Cửu, xếp hạng mười chín trên bảng Long Vân đợt trước, thực lực và tu vi đều cực kì thâm hậu.
Nhan Cửu dùng đao là một đao khách, đao pháp của hắn ta rất quỷ dị, các loại sát chiêu xảo trá đến đáng sợ.
Dù kiếm quang như điện của Bạch Lê Hiên biến hoá ra dị tượng đáng sợ thế nào vẫn bị nhìn thấu dễ dàng trước đao pháp của hắn ta, sau đó hắn ta lấy tốc độ nhanh hơn đánh vào sơ hở của Bạch Lê Hiên, đây là sự áp chế về đao pháp.
Càng chưa kể đến thế yếu về tu vi, trong khung cảnh đao quang kiếm ảnh, chân nguyên xao động, tình thế của Bạch Lê Hiên vô cùng bất ổn.
Vốn dĩ nó chỉ thuộc về Tam Vương Thất Anh và một số yêu nghiệt hàng đầu, bây giờ các tân tú cũng có đãi ngộ này, sau khi Lâm Nhất thắng Diêm Lạc Vũ cũng nhận được vinh hạnh đặc biệt này.
Một ánh mắt thâm độc và căm hận nhìn về phía Lâm Nhất, là Tần Dương.
Hắn ta đã tốn rất nhiều công sức, thế mà vẫn có một số người không có mắt, muốn đấu với hắn ta để được nổi tiếng. Lâm Nhất chỉ đánh bại một mình Diêm Lạc Vũ đã làm đối thủ chủ động bỏ quyền thi đấu, điều này khiến hắn ta cực kì tức giận.
“Tên khốn này, tốt nhất là đừng gặp được ta!”
Vẻ mặt âm u của Tần Dương lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
...
“Đừng buồn, đây là chuyện tốt, vòng tích điểm có thể không bại lộ thì không bại lộ là tốt nhất”.
Mai hộ pháp cười nói với Lâm Nhất vừa xuống đài, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi: “Lâm Nhất, rốt cuộc vừa rồi ngươi đã dùng mấy phần thực lực?”
Theo Mai hộ pháp có lẽ ít nhất là bốn phần thực lực, nếu không thì quá khoa trương.
Nhóm người Phong Dã và Tư Tuyết Y ở gần đó cũng tò mò nhìn sang.
Lâm Nhất không nói, chỉ giơ một ngón tay lên, hơi cong xuống.
“Một phần!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có chút khó tin, họ biết Lâm Nhất không nói thì thôi, một khi nói thì chắc chắn sẽ không lừa họ.
Trong lúc vô hình, tất cả mọi người đều có cảm giác không hiểu rõ về Lâm Nhất.
Đây có thật là Lâm Nhất đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các ở đế quốc Đại Tần không?
Lâm Nhất mỉm cười, hơi bất đắc dĩ, thật ra hắn muốn trả lời là chưa tới một phần. Diêm Lạc Vũ rất yếu, ít nhất vẫn có chênh lệch với yêu nghiệt hàng đầu, thuộc loại nguỵ yêu nghiệt, chẳng qua nhờ đội lốt tên tuổi Tử Nguyệt Động Thiên nên mới được đánh giá cao thôi.
Thậm chí hắn không cần phải rút kiếm, nhưng như thế sẽ bại lộ át chủ bài Thương Long Cửu Biến đã đạt tới biến thứ tám của hắn, giải quyết hơi rắc rối.
Vì vậy hắn đã quyết định rút kiếm, một chiêu kết thúc, gọn gàng dứt khoát.
“Bạch Lê Hiên gặp đối thủ!”
Lúc này, Phong Dã đột nhiên lên tiếng.
Mọi người vội vàng nhìn qua, đặc biệt là Mai hộ pháp, trong mắt ông ấy thoáng hiện vẻ căng thẳng.
Trên đài Thăng Long, Bạch Lê Hiên đã gặp được đối thủ chân chính, đánh nhau khá kịch liệt. Đối thủ của hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu Nhan Cửu, xếp hạng mười chín trên bảng Long Vân đợt trước, thực lực và tu vi đều cực kì thâm hậu.
Nhan Cửu dùng đao là một đao khách, đao pháp của hắn ta rất quỷ dị, các loại sát chiêu xảo trá đến đáng sợ.
Dù kiếm quang như điện của Bạch Lê Hiên biến hoá ra dị tượng đáng sợ thế nào vẫn bị nhìn thấu dễ dàng trước đao pháp của hắn ta, sau đó hắn ta lấy tốc độ nhanh hơn đánh vào sơ hở của Bạch Lê Hiên, đây là sự áp chế về đao pháp.
Càng chưa kể đến thế yếu về tu vi, trong khung cảnh đao quang kiếm ảnh, chân nguyên xao động, tình thế của Bạch Lê Hiên vô cùng bất ổn.