Mấy người nhỏ giọng bàn tán, không ngừng mắng chửi, không lấy được túi trữ vật của Lâm Nhất nên tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Công tử, không cần tìm, chuông Huyền Âm đã nổ, dù là lão phu cũng sẽ tan xác”.
Sắc mặt ông lão áo đen Trần Vọng Dã hơi khó coi, ông ta lạnh lùng nói.
Chắc chắn ông ta không ngờ rằng chỉ trấn áp một tên Kiếm Nô lại tổn thất cả chuông Huyền Âm chính phẩm, bây giờ đang cảm thấy rất đau lòng.
Trần Tử Ngọc tỏ vẻ bất đắc dĩ, một lúc lâu sau đó, trong mắt hắn ta ngưng tụ phong mang, trầm giọng quát to: “Lâm Nhất đã chết rồi!”
Tần Húc, Cổ Dương và huynh đệ Kim gia hơi sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đồng loạt cất lời: “Tốt quá, Tử Ngọc huynh phong thái vô biên, chỉ ba chiêu đã xử lý được tiểu tử này, không hổ là thiên tài dẫn quân của thành Thiên Lăng ta”.
Trần Tử Ngọc không đáp, hắn ta nhìn thoáng qua Sở Mộ Viêm.
Sở Mộ Viêm khẽ mỉm cười, trầm ngâm nói: “Đúng là ba chiêu, mọi người tận mắt nhìn thấy, không sai vào đâu được”.
Trần Tử Ngọc hài lòng gật đầu, bình tĩnh nói: “Không nhờ mọi người chặn đường lui của Kiếm Nô này, ta cũng không thể xử lý hắn trong ba chiêu, vinh dự và thể diện của thành Thiên Lăng là do chúng ta cùng nhau bảo vệ. Các vị cũng từng nói muốn giết chết hắn, bây giờ giết chết được tên này, cũng xem như có mặt mũi đi gặp U Nhược điện hạ rồi”.
Lâm Nhất đã chết!
Tin tức này truyền đến thành Thiên Lăng tựa như sao băng rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo thành sóng to gió lớn, dư âm mãi không thể lắng xuống.
Trong thành Thiên Lăng ai cũng biết đến cái tên công tử Táng Hoa Lâm Nhất từ lâu, danh tiếng của hắn gần như bằng với thất tú Thiên Lăng, thậm chí là hơn cả thế.
Từ khoảnh khắc hắn xuất hiện chính là ác mộng của thiên tài thành Thiên Lăng, khiến mọi người áp lực đến mức không thở nổi.
Trong buổi đấu giá tử vong, hắn thể hiện phong mang, dám tranh giành với Khuynh Nhược U, dựa vào kiếm trong tay đánh bại thiên tài thế gia thành Thiên Lăng.
Vốn cho rằng hắn biết bản thân gây ra hoạ lớn, sẽ sợ hãi không dám lộ diện. Nhưng chẳng mấy chốc đã truyền đến tin hắn chém chết cao thủ Âm Dương đại thành. Trong nháy mắt, hắn đã vả sưng mặt thiên tài thành Thiên Lăng, khiến mọi người tức muốn hộc máu.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, trong mật cảnh Kiếm Tông, hắn lại một mình một kiếm, xuất hiện lần nữa.
Ngoài ra, hắn còn chém chết Hướng Thiên Hà của bảng trong trước mặt mọi người, sau đó giết Lục Thông của Tiêu Vân Tông, phong mang quá chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng câu chuyện về hắn vẫn chưa dừng lại ở đó, trong mật cảnh Kiếm Tông, hắn đánh bại Âu Dương Hạo, khiến đối phương hoảng hốt chạy trốn như một con chó. Hắn tranh giành quả Hoá Yêu trên cây Luyện Yêu với các thiên tài xuất chúng, phong thái vô biên, phía trên đỉnh cao, chiến đấu cùng ta, có thể nói là khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng đáng sợ nhất là hắn lại làm được, cướp đi quả Hoá Yêu quý giá nhất.
Một yêu nghiệt tài giỏi, nổi bật như thế, nhưng cuối cùng vẫn chết…
Trong thế gia đồn rằng hắn thua trong tay Trần Tử Ngọc, chỉ với ba chiêu, Trần Tử Ngọc đã thể hiện thực lực mạnh mẽ, áp đảo hắn.
Điều đáng tiếc nhất là Lâm Nhất quá cứng đầu, thà rằng tự bạo cũng không muốn cầu xin. Cho nên không thể treo thi thể trên tường thành, để thiên tài thành Thiên Lăng trút giận.
“Công tử, không cần tìm, chuông Huyền Âm đã nổ, dù là lão phu cũng sẽ tan xác”.
Sắc mặt ông lão áo đen Trần Vọng Dã hơi khó coi, ông ta lạnh lùng nói.
Chắc chắn ông ta không ngờ rằng chỉ trấn áp một tên Kiếm Nô lại tổn thất cả chuông Huyền Âm chính phẩm, bây giờ đang cảm thấy rất đau lòng.
Trần Tử Ngọc tỏ vẻ bất đắc dĩ, một lúc lâu sau đó, trong mắt hắn ta ngưng tụ phong mang, trầm giọng quát to: “Lâm Nhất đã chết rồi!”
Tần Húc, Cổ Dương và huynh đệ Kim gia hơi sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đồng loạt cất lời: “Tốt quá, Tử Ngọc huynh phong thái vô biên, chỉ ba chiêu đã xử lý được tiểu tử này, không hổ là thiên tài dẫn quân của thành Thiên Lăng ta”.
Trần Tử Ngọc không đáp, hắn ta nhìn thoáng qua Sở Mộ Viêm.
Sở Mộ Viêm khẽ mỉm cười, trầm ngâm nói: “Đúng là ba chiêu, mọi người tận mắt nhìn thấy, không sai vào đâu được”.
Trần Tử Ngọc hài lòng gật đầu, bình tĩnh nói: “Không nhờ mọi người chặn đường lui của Kiếm Nô này, ta cũng không thể xử lý hắn trong ba chiêu, vinh dự và thể diện của thành Thiên Lăng là do chúng ta cùng nhau bảo vệ. Các vị cũng từng nói muốn giết chết hắn, bây giờ giết chết được tên này, cũng xem như có mặt mũi đi gặp U Nhược điện hạ rồi”.
Lâm Nhất đã chết!
Tin tức này truyền đến thành Thiên Lăng tựa như sao băng rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo thành sóng to gió lớn, dư âm mãi không thể lắng xuống.
Trong thành Thiên Lăng ai cũng biết đến cái tên công tử Táng Hoa Lâm Nhất từ lâu, danh tiếng của hắn gần như bằng với thất tú Thiên Lăng, thậm chí là hơn cả thế.
Từ khoảnh khắc hắn xuất hiện chính là ác mộng của thiên tài thành Thiên Lăng, khiến mọi người áp lực đến mức không thở nổi.
Trong buổi đấu giá tử vong, hắn thể hiện phong mang, dám tranh giành với Khuynh Nhược U, dựa vào kiếm trong tay đánh bại thiên tài thế gia thành Thiên Lăng.
Vốn cho rằng hắn biết bản thân gây ra hoạ lớn, sẽ sợ hãi không dám lộ diện. Nhưng chẳng mấy chốc đã truyền đến tin hắn chém chết cao thủ Âm Dương đại thành. Trong nháy mắt, hắn đã vả sưng mặt thiên tài thành Thiên Lăng, khiến mọi người tức muốn hộc máu.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, trong mật cảnh Kiếm Tông, hắn lại một mình một kiếm, xuất hiện lần nữa.
Ngoài ra, hắn còn chém chết Hướng Thiên Hà của bảng trong trước mặt mọi người, sau đó giết Lục Thông của Tiêu Vân Tông, phong mang quá chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng câu chuyện về hắn vẫn chưa dừng lại ở đó, trong mật cảnh Kiếm Tông, hắn đánh bại Âu Dương Hạo, khiến đối phương hoảng hốt chạy trốn như một con chó. Hắn tranh giành quả Hoá Yêu trên cây Luyện Yêu với các thiên tài xuất chúng, phong thái vô biên, phía trên đỉnh cao, chiến đấu cùng ta, có thể nói là khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng đáng sợ nhất là hắn lại làm được, cướp đi quả Hoá Yêu quý giá nhất.
Một yêu nghiệt tài giỏi, nổi bật như thế, nhưng cuối cùng vẫn chết…
Trong thế gia đồn rằng hắn thua trong tay Trần Tử Ngọc, chỉ với ba chiêu, Trần Tử Ngọc đã thể hiện thực lực mạnh mẽ, áp đảo hắn.
Điều đáng tiếc nhất là Lâm Nhất quá cứng đầu, thà rằng tự bạo cũng không muốn cầu xin. Cho nên không thể treo thi thể trên tường thành, để thiên tài thành Thiên Lăng trút giận.