Ý cười trên gương mặt Lãnh Hạo Vũ đã đậm hơn, hầu như không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào, cười lạnh lùng nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không giết cô. Nhưng mà cổ mộ Tinh Quânh này cô cùng đừng mong bước vào nữa”.
Lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ có thù oán rất sâu, trong cổ mộ Tinh Quân này mà ngẫu nhiên gặp được nhau thì chắc chắn sẽ phải đánh một trận.
Sớm muộn gì cũng sẽ phải ra tay, bây giờ chi viện của đối phương vẫn chưa tới, đương nhiên sẽ là cơ hội tốt nhất để bọn họ động thủ.
Huống hồ, cứ phế Mặc Linh trước, đợi đến khi gặp được Lâm Nhất thì tiện tay giết luôn cũng sẽ dễ hơn nhiều.
Đối mặt với Lãnh Hạo Vũ và Lâm chí Viễn, Mặc Linh không dám lơ là, nàng ta thúc đẩy trình độ Linh văn đến tầng cao nhất. Có rất nhiều Linh văn xoay xung quanh người nàng ta, trong lúc hất tay, một cuộn tranh mở ra xung quanh người nàng ta, đợi đến khi cuộn tranh kia khép lại, một bức Linh đồ dào dạt xuất hiện.
Đây chính là Linh đồ tam phẩm, Hoả Phượng Liêu Nguyên!
Chỉ một thoáng, linh đồ kia đã bắn ra vô số luồng hoả quang chói mắt, chim Phượng sải cánh kêu vang, lúc Linh đồ đáp xuống tựa như vầng mặt trời chói chang áp xuống.
Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn đáy mắt thoáng qua nét kinh ngạc, rõ ràng không thể ngờ được Mặc Linh lại khó đối phó như vậy.
Tu vi của đối phương không cao nhưng trình độ Linh văn lại mạnh đến mức đáng sợ.
Chẳng qua hai người này không hề hoang mang, lạnh lùng bật cười một tiếng, vào lúc khi Linh đồ kia sắp đè xuống liền đồng loạt ra tay.
Tuyệt Vân Quyền, Hoả Thiêu Liên Vân!
Lâm Chí Viễn tung ra một quyền, Chân nguyên dồi dào bùng lên, dị tượng sinh ra, có một vùng biển mây thình lình bốc cháy. Hoả vân trên trời bao trùm bên dưới, uy lực của quyền này giống như một con dã thú đang phẫn nộ mà điên cuồng, gào rống phun lửa đầy trời.
Lãnh Hạo Vũ ở một bên khác thúc đẩy Huyết Sát Kiếm Quyết đến mức cao nhất, từng luồng khí lưu màu máu tràn ra cắt rách bầu không tạo nên những tiếng ong ong, cuối cùng mấy chục luồng kiếm quang màu máu kia tiến hoá thành một bộ móng vuốt yêu ma.
Một kiếm đâm ra mang theo cả móng vuốt của yêu ma, uy lực khủng khiếp xé toạc cả núi sông.
Rầm! Rầm! Rầm!
Quyền kiếm liên thủ, liên tiếp không ngừng nện lên Linh đồ, trong không trung không ngừng vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Bức Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ kia đã xuất hiện các đường nứt nhỏ, dần dần rách ra.
“Không xong, Mặc Linh sắp thua rồi!”
Những người đứng xem trận giao đấu trông thấy cảnh này thì mặt đều biến sắc. Có thể tưởng tượng ra được một khắc sau đó, khi Linh đồ vỡ nát, Mặc Linh sẽ bị dư âm uy lực sát chiêu của hai người kia đánh trọng thương.
Rắc!
Quả nhiên như vậy, bức Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ mênh mông kia lập tức vỡ nát, nổ thành vô số đám lửa nhỏ bay đầy trời. Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn bỗng bật cười lạnh lùng, lao vào trong vùng trời ngập đốm lửa tàn.
Nhưng vào lúc hai người xông qua vùng trời kia, thứ bọn họ nhìn thấy không phải là Mặc Linh mà là bóng người áo xanh với vẻ mặt cực kỳ âm u.
“Động vào sư tỷ ta, muốn chết!”
Trong giọng nói lạnh đến thấu xương, người áo xanh chắn trước mặt Mặc Linh vung tay tung ra một quyền, lạnh lùng quát: “Cút!”
Cút!
Lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ có thù oán rất sâu, trong cổ mộ Tinh Quân này mà ngẫu nhiên gặp được nhau thì chắc chắn sẽ phải đánh một trận.
Sớm muộn gì cũng sẽ phải ra tay, bây giờ chi viện của đối phương vẫn chưa tới, đương nhiên sẽ là cơ hội tốt nhất để bọn họ động thủ.
Huống hồ, cứ phế Mặc Linh trước, đợi đến khi gặp được Lâm Nhất thì tiện tay giết luôn cũng sẽ dễ hơn nhiều.
Đối mặt với Lãnh Hạo Vũ và Lâm chí Viễn, Mặc Linh không dám lơ là, nàng ta thúc đẩy trình độ Linh văn đến tầng cao nhất. Có rất nhiều Linh văn xoay xung quanh người nàng ta, trong lúc hất tay, một cuộn tranh mở ra xung quanh người nàng ta, đợi đến khi cuộn tranh kia khép lại, một bức Linh đồ dào dạt xuất hiện.
Đây chính là Linh đồ tam phẩm, Hoả Phượng Liêu Nguyên!
Chỉ một thoáng, linh đồ kia đã bắn ra vô số luồng hoả quang chói mắt, chim Phượng sải cánh kêu vang, lúc Linh đồ đáp xuống tựa như vầng mặt trời chói chang áp xuống.
Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn đáy mắt thoáng qua nét kinh ngạc, rõ ràng không thể ngờ được Mặc Linh lại khó đối phó như vậy.
Tu vi của đối phương không cao nhưng trình độ Linh văn lại mạnh đến mức đáng sợ.
Chẳng qua hai người này không hề hoang mang, lạnh lùng bật cười một tiếng, vào lúc khi Linh đồ kia sắp đè xuống liền đồng loạt ra tay.
Tuyệt Vân Quyền, Hoả Thiêu Liên Vân!
Lâm Chí Viễn tung ra một quyền, Chân nguyên dồi dào bùng lên, dị tượng sinh ra, có một vùng biển mây thình lình bốc cháy. Hoả vân trên trời bao trùm bên dưới, uy lực của quyền này giống như một con dã thú đang phẫn nộ mà điên cuồng, gào rống phun lửa đầy trời.
Lãnh Hạo Vũ ở một bên khác thúc đẩy Huyết Sát Kiếm Quyết đến mức cao nhất, từng luồng khí lưu màu máu tràn ra cắt rách bầu không tạo nên những tiếng ong ong, cuối cùng mấy chục luồng kiếm quang màu máu kia tiến hoá thành một bộ móng vuốt yêu ma.
Một kiếm đâm ra mang theo cả móng vuốt của yêu ma, uy lực khủng khiếp xé toạc cả núi sông.
Rầm! Rầm! Rầm!
Quyền kiếm liên thủ, liên tiếp không ngừng nện lên Linh đồ, trong không trung không ngừng vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Bức Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ kia đã xuất hiện các đường nứt nhỏ, dần dần rách ra.
“Không xong, Mặc Linh sắp thua rồi!”
Những người đứng xem trận giao đấu trông thấy cảnh này thì mặt đều biến sắc. Có thể tưởng tượng ra được một khắc sau đó, khi Linh đồ vỡ nát, Mặc Linh sẽ bị dư âm uy lực sát chiêu của hai người kia đánh trọng thương.
Rắc!
Quả nhiên như vậy, bức Hoả Phượng Liêu Nguyên đồ mênh mông kia lập tức vỡ nát, nổ thành vô số đám lửa nhỏ bay đầy trời. Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn bỗng bật cười lạnh lùng, lao vào trong vùng trời ngập đốm lửa tàn.
Nhưng vào lúc hai người xông qua vùng trời kia, thứ bọn họ nhìn thấy không phải là Mặc Linh mà là bóng người áo xanh với vẻ mặt cực kỳ âm u.
“Động vào sư tỷ ta, muốn chết!”
Trong giọng nói lạnh đến thấu xương, người áo xanh chắn trước mặt Mặc Linh vung tay tung ra một quyền, lạnh lùng quát: “Cút!”
Cút!