*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng kiếm reo vô cùng to rõ vang lên, tia chớp lướt qua tạo thành hai thanh bảo kiếm sắc bén trên bầu trời.
Bảo kiếm phóng thích đạo uy rơi thẳng xuống dưới, trên chuôi mỗi thanh kiếm có một bóng dáng màu xanh đang đứng. Gió lớn rít qua, vạt áo hai người bay phấp phớp, hai người nhìn từ trên cao xuống, nét mặt hờ hững, lạnh lùng nhìn xuống mọi người.
Trên người họ toát ra kiếm uy không gì sánh nổi, tia chớp chói loá dung hợp với kiếm uy chiếu sáng cả vùng trời này.
Bùm!
Sau đó lập tức có người hét thảm thiết, họ bị kiếm uy đánh bay ra xa, kiếm uy đó như có thực thể quét tới như gợn sóng.
Nhóm người đứng đầu đội ngũ, chân nguyên trên người họ như giấy không chịu nổi một đòn trước kiếm uy này. Hơn một nghìn người lập tức bị thương nặng, kêu la thảm thiết.
Đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ, hơn một nghìn nhân tài kiệt xuất bị kiếm uy đánh bay cùng một lúc, ai nấy cũng hộc ra một búng máu.
Bịch!
Khi những người bị đánh bay rơi xuống đất, ai cũng quỳ rạp xuống đất hoặc ngã quặp xuống đất không đứng dậy nổi.
Lâm Nhất tinh mắt hơn người, dù đứng ở cuối đội ngũ vẫn có thể nhìn thấy rõ. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, mặt khẽ biến sắc, đây chính là yêu nghiệt Chiến giới được gọi là cấm kỵ ư?
Hắn là kiếm khách, có thể dễ dàng nhìn ra đối phương nắm giữ kiếm ý Thông Linh cực kì mạnh và tinh thông kiếm uy Lôi Đình.
Khác với Lâm Nhất, đó là kiếm uy Lôi Đình hết sức thuần tuý, toát ra khí tức mạnh mẽ và nặng nề, vô cùng huyền ảo. Có lẽ hai người họ tu luyện một loại kiếm quyết thuộc tính lôi cực kì cổ xưa, cấp bậc rất cao, ít nhất cũng ở mức công pháp Tạo Hoá cấp Đế Giả.
Mặt khác, chắc hẳn hai người họ đều đã từng hấp thu dị quả nghìn năm tương tự cỏ Kiếm Hoàng, hơn nữa với số lượng rất nhiều. Kiếm ý của họ vô cùng nặng nề, nếu không nhờ sử dụng dị quả nuôi dưỡng kiếm ý trong một thời gian dài thì không thể đạt hiểu quả như thế được.
Trong lòng Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra kết luận, nếu hắn không nắm giữ kiếm ý Thông Thiên, không có kỳ ngộ ở Thương Long Cấm Giới... Có lẽ, trong cùng cảnh giới, kiếm ý có thể sẽ bị đối phương áp đảo.
Shh!
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, hơi hoảng sợ trước kết luận của mình, liệu thực lực của Chiến giới có quá đáng sợ hay không.
Hai người đứng trên đạo binh, những đoá hoa ngưng tụ từ lôi đình bay lượn quanh người họ lúc thì sáng chói, lúc thì vụt tắt. Khí tức mà họ toát ra quá kinh khủng, ngay tức khắc áp chế rất nhiều người ở đây.
“Huyền Lôi song kiếm!”
“Là Huyền Lôi song kiếm của chiến giới Thiên Càn! Mạc Huyền, Hàn Lôi!”
Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Họ nhận ra lai lịch của hai người kia, họ chính là nhân tài kiệt xuất đến từ chiến giới Thiên Càn, hung danh lừng lẫy.
“Huyền Lôi song kiếm, ngươi định nhốt chúng ta bao lâu?”
Nhưng vẫn có người bất mãn hỏi, trong mắt hàm chứa phẫn nộ. Họ bị kẹt ở đây hơn nửa tháng, hơn nữa hiện đang có mấy vạn người tập trung ở đây. Nếu họ tấn công đồng loạt, hai người này chưa chắc có thể địch lại.
Thanh niên bên trái tên là Mạc Huyền, hắn ta đứng trên chuôi kiếm, lạnh lùng đáp: “Trong số các ngươi có người chúng ta muốn tìm”.
“Nhưng chúng ta không phải! Hãy cho chúng ta đi qua, chúng ta muốn đến thành Tứ Tượng!”
Lập tức có người xung phong hét lên, cao nguyên Hoàng Sa có môi trường khắc nghiệt, linh khí mỏng manh, hơn nữa còn có ma tu quấy phá. Con đường thông thiên chỉ còn ba tháng nữa, chẳng ai muốn ở lại đây cả, chưa kể lãng phí thời gian mà tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
“Đại trận đã được bố trí xong, nhỡ thả các ngươi đi, người nọ cũng nhân cơ hội chạy thoát thì sao?”
Tiếng kiếm reo vô cùng to rõ vang lên, tia chớp lướt qua tạo thành hai thanh bảo kiếm sắc bén trên bầu trời.
Bảo kiếm phóng thích đạo uy rơi thẳng xuống dưới, trên chuôi mỗi thanh kiếm có một bóng dáng màu xanh đang đứng. Gió lớn rít qua, vạt áo hai người bay phấp phớp, hai người nhìn từ trên cao xuống, nét mặt hờ hững, lạnh lùng nhìn xuống mọi người.
Trên người họ toát ra kiếm uy không gì sánh nổi, tia chớp chói loá dung hợp với kiếm uy chiếu sáng cả vùng trời này.
Bùm!
Sau đó lập tức có người hét thảm thiết, họ bị kiếm uy đánh bay ra xa, kiếm uy đó như có thực thể quét tới như gợn sóng.
Nhóm người đứng đầu đội ngũ, chân nguyên trên người họ như giấy không chịu nổi một đòn trước kiếm uy này. Hơn một nghìn người lập tức bị thương nặng, kêu la thảm thiết.
Đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ, hơn một nghìn nhân tài kiệt xuất bị kiếm uy đánh bay cùng một lúc, ai nấy cũng hộc ra một búng máu.
Bịch!
Khi những người bị đánh bay rơi xuống đất, ai cũng quỳ rạp xuống đất hoặc ngã quặp xuống đất không đứng dậy nổi.
Lâm Nhất tinh mắt hơn người, dù đứng ở cuối đội ngũ vẫn có thể nhìn thấy rõ. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, mặt khẽ biến sắc, đây chính là yêu nghiệt Chiến giới được gọi là cấm kỵ ư?
Hắn là kiếm khách, có thể dễ dàng nhìn ra đối phương nắm giữ kiếm ý Thông Linh cực kì mạnh và tinh thông kiếm uy Lôi Đình.
Khác với Lâm Nhất, đó là kiếm uy Lôi Đình hết sức thuần tuý, toát ra khí tức mạnh mẽ và nặng nề, vô cùng huyền ảo. Có lẽ hai người họ tu luyện một loại kiếm quyết thuộc tính lôi cực kì cổ xưa, cấp bậc rất cao, ít nhất cũng ở mức công pháp Tạo Hoá cấp Đế Giả.
Mặt khác, chắc hẳn hai người họ đều đã từng hấp thu dị quả nghìn năm tương tự cỏ Kiếm Hoàng, hơn nữa với số lượng rất nhiều. Kiếm ý của họ vô cùng nặng nề, nếu không nhờ sử dụng dị quả nuôi dưỡng kiếm ý trong một thời gian dài thì không thể đạt hiểu quả như thế được.
Trong lòng Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra kết luận, nếu hắn không nắm giữ kiếm ý Thông Thiên, không có kỳ ngộ ở Thương Long Cấm Giới... Có lẽ, trong cùng cảnh giới, kiếm ý có thể sẽ bị đối phương áp đảo.
Shh!
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, hơi hoảng sợ trước kết luận của mình, liệu thực lực của Chiến giới có quá đáng sợ hay không.
Hai người đứng trên đạo binh, những đoá hoa ngưng tụ từ lôi đình bay lượn quanh người họ lúc thì sáng chói, lúc thì vụt tắt. Khí tức mà họ toát ra quá kinh khủng, ngay tức khắc áp chế rất nhiều người ở đây.
“Huyền Lôi song kiếm!”
“Là Huyền Lôi song kiếm của chiến giới Thiên Càn! Mạc Huyền, Hàn Lôi!”
Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Họ nhận ra lai lịch của hai người kia, họ chính là nhân tài kiệt xuất đến từ chiến giới Thiên Càn, hung danh lừng lẫy.
“Huyền Lôi song kiếm, ngươi định nhốt chúng ta bao lâu?”
Nhưng vẫn có người bất mãn hỏi, trong mắt hàm chứa phẫn nộ. Họ bị kẹt ở đây hơn nửa tháng, hơn nữa hiện đang có mấy vạn người tập trung ở đây. Nếu họ tấn công đồng loạt, hai người này chưa chắc có thể địch lại.
Thanh niên bên trái tên là Mạc Huyền, hắn ta đứng trên chuôi kiếm, lạnh lùng đáp: “Trong số các ngươi có người chúng ta muốn tìm”.
“Nhưng chúng ta không phải! Hãy cho chúng ta đi qua, chúng ta muốn đến thành Tứ Tượng!”
Lập tức có người xung phong hét lên, cao nguyên Hoàng Sa có môi trường khắc nghiệt, linh khí mỏng manh, hơn nữa còn có ma tu quấy phá. Con đường thông thiên chỉ còn ba tháng nữa, chẳng ai muốn ở lại đây cả, chưa kể lãng phí thời gian mà tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
“Đại trận đã được bố trí xong, nhỡ thả các ngươi đi, người nọ cũng nhân cơ hội chạy thoát thì sao?”