"Tử Viêm Môn đúng thật là độc ác, cho dù Liễu Vân Phi có bại thì bọn họ cũng đã chiếm ưu thế rồi, vì sao lại làm to chuyện lên như vậy?"
"Ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Không nhìn ra được tên Kiếm Nô này chính là dạng yêu nghiệt tương đương với Tô Hàm Nguyệt sao? Liễu Dự bên ngoài thì tỏ ra che chở cho con trai, nhưng trong lòng đã nghĩ rất ra, muốn bóp chết thiên tài yêu nghiệt này từ trong trứng nước đó".
"Chẳng trách ông ta lại đích thân ra trận kỳ lạ như vậy, một nhân tài kiệt xuất yêu nghiệt đã ảnh hưởng quá lớn đến tông môn rồi. Mấy năm nay, tổng thể thực lực của Tử Viêm Môn rõ ràng mạnh hơn Thanh Vân Môn, rõ ràng không cam tâm vì đối phương vì xuất hiện thiên tài mà áp chế mình".
"Tranh đấu giữa các tông môn đúng là quá tàn khốc, chẳng có quy tắc tình người nào có thể nói được, liên quan đến vấn đề lợi ích thì nhất định phải là ta sống ngươi chết!"
"Ta thấy Thanh Vân Môn hôm nay e là nguy rồi, mấy năm nay Tử Viêm Môn không chỉ mạnh lên một chút, Lâm Nhất cũng không sống được đâu".
Màn trình diễn trên võ đài đột nhiên lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng ngẫm lại thì cũng không thấy quá bất ngờ.
Thực lực Tử Viêm Môn bành trướng, dẫn đến dã tâm cũng lớn, căn bản không thể dễ dàng chấp nhận Thanh Vân Môn lại xuất hiện một yêu nghiệt nữa.
Liễu Dự trên đài đấu võ cuối cùng cũng thoát khỏi vướng víu, bắt lấy cơ hội lao đến tóm lấy Lâm Nhất.
Sau một tiếng quát lạnh, quyết đoán ra tay.
"Chết cho ta!"
Chợt thấy thanh uy của ông ta tăng vọt, uy áp khủng bố của võ đạo tầng mười ầm ầm toát ra.
Lâm Nhất lập tức đối mặt với uy áp võ đạo mà từ lúc xuất đạo đến giờ chưa từng gặp phải.
Dưới áp lực khổng lồ, trái tim của hắn đập thình thịch không ngừng, từng cỗ nhiệt lưu tán loạn khắp cơ thể.
Trong lòng khẽ động, Lâm Nhất cảm thấy bản thân chỉ còn cách đột phá võ đạo tầng tám không xa nữa.
Trận chiến với Liễu Vân Phi trước đó đã khơi dậy được toàn bộ sự tự tin, đem lại lợi ích không nhỏ.
Lúc này sau mấy lần đối mặt với áp lực đáng sợ của Liễu Dự thì đã kích thích Thất Khiếu Linh Lung đan trước ngực hắn tăng tốc lưu chuyển.
Chỉ là tu vi của đối phương quá cao, nếu như bị cuốn lấy thì sợ là trong ba chiêu đã mất mạng rồi.
Trên đài đấu võ là trận đại chiến của hàng trăm cao thủ võ đạo trong hai tông phái, cảnh tượng hùng tráng chấn động.
Lâm Nhất ở trong trận đấu, nội tâm nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh.
Đối mặt với một chưởng ép người mà tới này, hắn đã lý trí lựa chọn né tránh.
Chỉ có đợi đến sau khi võ đạo đột phá lên tầng tám rồi nghĩ cách tiếp.
"Chạy đâu cho thoát!"
Nhưng tốc độ của Liễu Dự quả thực quá nhanh, sau khi đi ra vài bước, nỗ lực né tránh những chỗ hiểm thì vẫn bị một chưởng đánh trúng.
Nhất thời, nhân ảnh bay tứ tung.
Lúc ngã xuống đất, Táng Hoa kiếm cũng rơi ra khỏi người.
Lâm Nhất vừa ngã xuống liền xoay người đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn né tránh đòn hiểm nên không bị trọng thương.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, Lâm Nhất cảm nhận được có một cỗ lực lượng khổng lồ đang hội tụ trong cơ thể hắn, đang vô cùng muốn phá tan cái lồng giam.
"Ha ha, né hay lắm, để ta xem ngươi còn chạy vào đâu được nữa!"
Liễu Dự không ngừng cười khẩy, nhìn Lâm Nhất đứng dậy khom lưng, từng bước tới gần.
Oanh!
Liễu Dự sắp giết tới nơi, rơi vào cục diện hẳn phải chết khiến trên người Lâm Nhất đột nhiên xảy ra thay đổi, bạo phát ra thanh uy đáng sợ.
Khí huyết trong người cuồn cuộn, giống như ngàn dặm sông lớn đang chảy ngược thẳng đứng lên trời, điên cuồng kích động trong cơ thể hắn.
Đột phá rồi!
Nhất thời, bất luận là khán giả bên dưới võ đài hay là những nhân vật cấp cao của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn đều trợn mắt há mồm.
Đây là dạng yêu nghiệt thế nào chứ, lại có thể đột phá trong lúc lâm vào đường cùng, quan sát thanh uy bạo phát ra này cũng thấy nội tình thâm sâu thế nào!
Cũng chính trong lúc này, Liễu Dự từng bước tiếp cận rõ ràng cũng tỏ ra thận trọng hơn.
Sát khí của ông ta dũ phát lạnh như băng, hiển nhiên là không định cho Lâm Nhất cơ hội được sống tiếp.
Lâm Nhất chỉ cảm thấy nội kình toàn thân kích động, tuôn trào như sông lớn, tràn đầy lực lượng, nhưng kiếm của hắn đúng trong lúc quan trọng thì lại không ở bên người.
"Mặc kệ ngươi yêu nghiệt đến thế nào, kết cục vẫn phải chết trong tay ta!"
Thấy ánh mắt Lâm Nhất toát lên một tia lo lắng, Liễu Dự áp sát khóe miệng khẽ nhếch lên một mạt cười lạnh lùng vô tình.
"Lâm sư đệ, nhận lấy kiếm!"
Quay đầu thoáng nhìn chính là thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm sắc mặt trắng bệch, liều mạng dù cả người đang mang trọng thương, nhưng trong lúc hỗn loạn đã mạo hiểm mạng sống tới nhặt kiếm của Lâm Nhất lên, cố gắng tận dụng nốt chút lực tàn trong người, ném Táng Hoa kiếm ra.
Vừa đúng như một làn thu thủy bắn nhanh tới.
Lâm Nhất vững chắc nhảy lên, lăng không vươn tay ra muốn nắm lấy Táng Hoa kiếm.
"Đừng có mơ!"
Nhìn thấy cảnh này, tông chủ của Tử Viêm Môn Liễu Dự trong lòng sốt ruột, một thân sát khí nổ ra, truy sát theo.
Sưu!
Lâm Nhất cầm kiếm trong tay, nhưng Liễu Dự đuổi theo cũng đã giết đến sát bên người, sát khí âm hàn thậm chí đã thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Một trước một sau, cục diện tuyệt cảnh hiện ra trong không trung.
Tim của hàng vạn hàng nghìn người bên dưới đều như nhảy lên tận cổ họng, nhưng Lâm Nhất trong khoảnh khắc sinh tử này lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
Trong lòng ta cũng căm hận, hận lão thất phu này không màng liêm sỉ ỷ lớn hiếp bé!
Trong lòng ta cũng giận, giận Tử Viêm Môn này lại đuổi cùng giết tận, hận không thể lập tức bùng nổ ngọn lửa giận này ra!
Nhưng phải nhẫn...
Để nỗi căm hận này hóa thành mãnh hổ, đâm ra cùng với kiếm của ta.
Trong lúc đối phương sắp sửa ấn một chưởng lên người, ánh mắt Lâm Nhất kiên cường, xoay người đâm ra một kiếm.
Tường Vi kiếm pháp thức thứ nhất theo kiếm mà ra, trong phút chốc, trong mắt hắn chỉ có mũi kiếm nhọn hoắt của Táng Hoa kiếm.
Khi thế giới đột ngột biến thành một mảng tối đen, một đóa tường vi trên mũi kiếm nở rộ, kiếm mang sắc lạnh lại sinh ra quang mang chói mắt, chiếu sáng cả một mảng đài đấu võ.
Thình thịch!
Đóa tường vi nổ mạnh, kiếm thế khủng bố ầm ầm mà ra.
Đúng trong khoảnh khắc này, kiếm uy trên người Lâm Nhất không những không thua kém uy áp võ đạo của đối phương, mà thậm chí như còn mạnh hơn.
Phù phù!
Liễu Dự đang điên cuồng lao tới, vừa mới tới gần liền bị đóa tường vi bùng nổ bức lui.
Trên người ông ta còn có hằng ha sa cánh hoa được bao phủ khí lực, mang theo kiếm thế sắc lạnh, khiến ông ta không ngừng kêu thảm.
Liễu Dự điên cuồng đuổi theo truy sát bằng được Lâm Nhất lại bị một kiếm này hung hăng đánh bay.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi.
Hôm nay lòng mang hận, giận dữ rút kiếm, thiếu niên Lâm Nhất, chỉ hỏi Hoa từ đâu sinh ra!
"Ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Không nhìn ra được tên Kiếm Nô này chính là dạng yêu nghiệt tương đương với Tô Hàm Nguyệt sao? Liễu Dự bên ngoài thì tỏ ra che chở cho con trai, nhưng trong lòng đã nghĩ rất ra, muốn bóp chết thiên tài yêu nghiệt này từ trong trứng nước đó".
"Chẳng trách ông ta lại đích thân ra trận kỳ lạ như vậy, một nhân tài kiệt xuất yêu nghiệt đã ảnh hưởng quá lớn đến tông môn rồi. Mấy năm nay, tổng thể thực lực của Tử Viêm Môn rõ ràng mạnh hơn Thanh Vân Môn, rõ ràng không cam tâm vì đối phương vì xuất hiện thiên tài mà áp chế mình".
"Tranh đấu giữa các tông môn đúng là quá tàn khốc, chẳng có quy tắc tình người nào có thể nói được, liên quan đến vấn đề lợi ích thì nhất định phải là ta sống ngươi chết!"
"Ta thấy Thanh Vân Môn hôm nay e là nguy rồi, mấy năm nay Tử Viêm Môn không chỉ mạnh lên một chút, Lâm Nhất cũng không sống được đâu".
Màn trình diễn trên võ đài đột nhiên lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng ngẫm lại thì cũng không thấy quá bất ngờ.
Thực lực Tử Viêm Môn bành trướng, dẫn đến dã tâm cũng lớn, căn bản không thể dễ dàng chấp nhận Thanh Vân Môn lại xuất hiện một yêu nghiệt nữa.
Liễu Dự trên đài đấu võ cuối cùng cũng thoát khỏi vướng víu, bắt lấy cơ hội lao đến tóm lấy Lâm Nhất.
Sau một tiếng quát lạnh, quyết đoán ra tay.
"Chết cho ta!"
Chợt thấy thanh uy của ông ta tăng vọt, uy áp khủng bố của võ đạo tầng mười ầm ầm toát ra.
Lâm Nhất lập tức đối mặt với uy áp võ đạo mà từ lúc xuất đạo đến giờ chưa từng gặp phải.
Dưới áp lực khổng lồ, trái tim của hắn đập thình thịch không ngừng, từng cỗ nhiệt lưu tán loạn khắp cơ thể.
Trong lòng khẽ động, Lâm Nhất cảm thấy bản thân chỉ còn cách đột phá võ đạo tầng tám không xa nữa.
Trận chiến với Liễu Vân Phi trước đó đã khơi dậy được toàn bộ sự tự tin, đem lại lợi ích không nhỏ.
Lúc này sau mấy lần đối mặt với áp lực đáng sợ của Liễu Dự thì đã kích thích Thất Khiếu Linh Lung đan trước ngực hắn tăng tốc lưu chuyển.
Chỉ là tu vi của đối phương quá cao, nếu như bị cuốn lấy thì sợ là trong ba chiêu đã mất mạng rồi.
Trên đài đấu võ là trận đại chiến của hàng trăm cao thủ võ đạo trong hai tông phái, cảnh tượng hùng tráng chấn động.
Lâm Nhất ở trong trận đấu, nội tâm nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh.
Đối mặt với một chưởng ép người mà tới này, hắn đã lý trí lựa chọn né tránh.
Chỉ có đợi đến sau khi võ đạo đột phá lên tầng tám rồi nghĩ cách tiếp.
"Chạy đâu cho thoát!"
Nhưng tốc độ của Liễu Dự quả thực quá nhanh, sau khi đi ra vài bước, nỗ lực né tránh những chỗ hiểm thì vẫn bị một chưởng đánh trúng.
Nhất thời, nhân ảnh bay tứ tung.
Lúc ngã xuống đất, Táng Hoa kiếm cũng rơi ra khỏi người.
Lâm Nhất vừa ngã xuống liền xoay người đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn né tránh đòn hiểm nên không bị trọng thương.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, Lâm Nhất cảm nhận được có một cỗ lực lượng khổng lồ đang hội tụ trong cơ thể hắn, đang vô cùng muốn phá tan cái lồng giam.
"Ha ha, né hay lắm, để ta xem ngươi còn chạy vào đâu được nữa!"
Liễu Dự không ngừng cười khẩy, nhìn Lâm Nhất đứng dậy khom lưng, từng bước tới gần.
Oanh!
Liễu Dự sắp giết tới nơi, rơi vào cục diện hẳn phải chết khiến trên người Lâm Nhất đột nhiên xảy ra thay đổi, bạo phát ra thanh uy đáng sợ.
Khí huyết trong người cuồn cuộn, giống như ngàn dặm sông lớn đang chảy ngược thẳng đứng lên trời, điên cuồng kích động trong cơ thể hắn.
Đột phá rồi!
Nhất thời, bất luận là khán giả bên dưới võ đài hay là những nhân vật cấp cao của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn đều trợn mắt há mồm.
Đây là dạng yêu nghiệt thế nào chứ, lại có thể đột phá trong lúc lâm vào đường cùng, quan sát thanh uy bạo phát ra này cũng thấy nội tình thâm sâu thế nào!
Cũng chính trong lúc này, Liễu Dự từng bước tiếp cận rõ ràng cũng tỏ ra thận trọng hơn.
Sát khí của ông ta dũ phát lạnh như băng, hiển nhiên là không định cho Lâm Nhất cơ hội được sống tiếp.
Lâm Nhất chỉ cảm thấy nội kình toàn thân kích động, tuôn trào như sông lớn, tràn đầy lực lượng, nhưng kiếm của hắn đúng trong lúc quan trọng thì lại không ở bên người.
"Mặc kệ ngươi yêu nghiệt đến thế nào, kết cục vẫn phải chết trong tay ta!"
Thấy ánh mắt Lâm Nhất toát lên một tia lo lắng, Liễu Dự áp sát khóe miệng khẽ nhếch lên một mạt cười lạnh lùng vô tình.
"Lâm sư đệ, nhận lấy kiếm!"
Quay đầu thoáng nhìn chính là thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm sắc mặt trắng bệch, liều mạng dù cả người đang mang trọng thương, nhưng trong lúc hỗn loạn đã mạo hiểm mạng sống tới nhặt kiếm của Lâm Nhất lên, cố gắng tận dụng nốt chút lực tàn trong người, ném Táng Hoa kiếm ra.
Vừa đúng như một làn thu thủy bắn nhanh tới.
Lâm Nhất vững chắc nhảy lên, lăng không vươn tay ra muốn nắm lấy Táng Hoa kiếm.
"Đừng có mơ!"
Nhìn thấy cảnh này, tông chủ của Tử Viêm Môn Liễu Dự trong lòng sốt ruột, một thân sát khí nổ ra, truy sát theo.
Sưu!
Lâm Nhất cầm kiếm trong tay, nhưng Liễu Dự đuổi theo cũng đã giết đến sát bên người, sát khí âm hàn thậm chí đã thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Một trước một sau, cục diện tuyệt cảnh hiện ra trong không trung.
Tim của hàng vạn hàng nghìn người bên dưới đều như nhảy lên tận cổ họng, nhưng Lâm Nhất trong khoảnh khắc sinh tử này lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
Trong lòng ta cũng căm hận, hận lão thất phu này không màng liêm sỉ ỷ lớn hiếp bé!
Trong lòng ta cũng giận, giận Tử Viêm Môn này lại đuổi cùng giết tận, hận không thể lập tức bùng nổ ngọn lửa giận này ra!
Nhưng phải nhẫn...
Để nỗi căm hận này hóa thành mãnh hổ, đâm ra cùng với kiếm của ta.
Trong lúc đối phương sắp sửa ấn một chưởng lên người, ánh mắt Lâm Nhất kiên cường, xoay người đâm ra một kiếm.
Tường Vi kiếm pháp thức thứ nhất theo kiếm mà ra, trong phút chốc, trong mắt hắn chỉ có mũi kiếm nhọn hoắt của Táng Hoa kiếm.
Khi thế giới đột ngột biến thành một mảng tối đen, một đóa tường vi trên mũi kiếm nở rộ, kiếm mang sắc lạnh lại sinh ra quang mang chói mắt, chiếu sáng cả một mảng đài đấu võ.
Thình thịch!
Đóa tường vi nổ mạnh, kiếm thế khủng bố ầm ầm mà ra.
Đúng trong khoảnh khắc này, kiếm uy trên người Lâm Nhất không những không thua kém uy áp võ đạo của đối phương, mà thậm chí như còn mạnh hơn.
Phù phù!
Liễu Dự đang điên cuồng lao tới, vừa mới tới gần liền bị đóa tường vi bùng nổ bức lui.
Trên người ông ta còn có hằng ha sa cánh hoa được bao phủ khí lực, mang theo kiếm thế sắc lạnh, khiến ông ta không ngừng kêu thảm.
Liễu Dự điên cuồng đuổi theo truy sát bằng được Lâm Nhất lại bị một kiếm này hung hăng đánh bay.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi.
Hôm nay lòng mang hận, giận dữ rút kiếm, thiếu niên Lâm Nhất, chỉ hỏi Hoa từ đâu sinh ra!