*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Tuyết thấy thế bèn la lên, tử quang phun trào trong lòng bàn tay nàng ta, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
“Để cho hắn ta tới đi”.
Nhưng Lâm Nhất lại truyền âm bảo nàng ta đừng ra tay.
Đến cả ngựa Huyết Long mà hắn cũng không thả ra là vì muốn thử xem, sau khi củng cố tạo hoá ở Thương Long Cấm Giới, rốt cuộc thực lực của mình đã đạt tới mức nào.
Kiếm của Hàn Lôi đánh tới rất nhanh, chân nguyên trên thân kiếm hơn xa các cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng bốn của giới vực cấp cao.
Cảm nhận được uy lực của thanh kiếm này, dưới mũ rộng vành, sắc mặt Lâm Nhất thoáng trở nên nghiêm túc. Huyền Lôi song kiếm này quả nhiên có tư cách kiêu ngạo, được gọi là sự tồn tại cấm kỵ cũng không phải là hư danh.
Có điều... Hai người này coi Lâm Nhất là quả hồng mềm thì đã quá sai lầm.
Đạn Chỉ Thần Kiếm!
Lâm Nhất đứng trên không trung cong ngón tay búng ra, cứ thế đã búng cho nhát kiếm chém tới nhanh như chớp này bắn ngược về sau.
Keng!
Thân kiếm lập tức cong lại rồi không ngừng lung lay, trong lúc lắc qua lắc lại phát ra kiếm ý leng keng. Một đòn này phóng lực lớn đến nỗi Hàn Lôi suýt không giữ được kiếm, người xoay tròn giữa không trung để triệt tiêu lực đánh vào thân kiếm từ đòn đánh của Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ nhướng mày, cũng không đuổi theo, nhưng Mạc Huyền lại xông tới. Trong mắt đối phương phun trào ánh sáng lạnh lẽo, trường kiếm trong tay đâm ra kiếm quang lôi đình bay múa đầy trời, tích tắc đã tạo ra một cái kiếm ngục lôi đình vô cùng sắc bén bao trùm lấy Lâm Nhất.
Keng! Keng! Keng!
Ở bên trong kiếm ngục lôi đình kia, tia chớp ma sát nhau bắn ra những đốm lửa cực kì sắc bén. Vùng không gian này cũng đang rung lên, đây là đòn sát thủ của Mạc Huyền, không những có thể bao vây đối phương mà còn có thể giết chết đối phương bằng cách xoắn lại, nghiền xương thành tro, chết không toàn thây.
Lâm Nhất đứng bất động như núi, để mặc cho lôi ngục không ngừng thu nhỏ, quyền mang như kiếm, từng tia quyền quang màu vàng chói mắt đánh tới.
Phá!
Đợi đến khi kiếm ngục kia sắp hợp lại, Lâm Nhất hét lớn một tiếng, trên người bắn ra kim quang. Ý cảnh Nhật Diệu Thần Quyền được điều động đến cực hạn, phá vỡ kiếm ngục lôi đình đã sớm lung lay sắp đổ này.
Nó lập tức nổ tung như ngôi sao, tạo ra dị tượng vô cùng đáng kinh ngạc ngay giữa không trung.
Nhưng khi Lâm Nhất phá vỡ kiếm ngục lôi đình này, Hàn Lôi và Mạc Huyền đã thủ thế chờ sẵn ở ngoài.
Hai người hoá thành hai tia chớp bay lượn bên nhau như giao long, khi hợp nhất với nhau thì chùm sáng đó đã đạt tới giới hạn. Nó lao tới với uy lực khủng khiếp, tại những nơi nó đi qua, không khí nổ tung nứt ra thành những khe hở đen kịt.
Đó chính là thuật hợp kích, chiêu thức giúp cho Huyền Lôi song kiếm trở nên nổi tiếng!
“Đi chết đi!”
Gần như ngay khi Lâm Nhất phá vỡ kiếm ngục, chùm kiếm quang quấn quýt lấy nhau này lập tức đánh tới trước mặt hắn.
Vèo!
Cả hai người đều rút kiếm ra, đâm về phía trái tim của Lâm Nhất với tốc độ sấm chớp cũng không thể theo kịp.
Ánh sáng lạnh lẽo trên mũi kiếm chói mắt, hai tia kiếm quang này lao đi chiếu sáng vùng không gian kia như thể thời không cũng đã bị đóng băng.
Bùi Tuyết thấy thế bèn la lên, tử quang phun trào trong lòng bàn tay nàng ta, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
“Để cho hắn ta tới đi”.
Nhưng Lâm Nhất lại truyền âm bảo nàng ta đừng ra tay.
Đến cả ngựa Huyết Long mà hắn cũng không thả ra là vì muốn thử xem, sau khi củng cố tạo hoá ở Thương Long Cấm Giới, rốt cuộc thực lực của mình đã đạt tới mức nào.
Kiếm của Hàn Lôi đánh tới rất nhanh, chân nguyên trên thân kiếm hơn xa các cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng bốn của giới vực cấp cao.
Cảm nhận được uy lực của thanh kiếm này, dưới mũ rộng vành, sắc mặt Lâm Nhất thoáng trở nên nghiêm túc. Huyền Lôi song kiếm này quả nhiên có tư cách kiêu ngạo, được gọi là sự tồn tại cấm kỵ cũng không phải là hư danh.
Có điều... Hai người này coi Lâm Nhất là quả hồng mềm thì đã quá sai lầm.
Đạn Chỉ Thần Kiếm!
Lâm Nhất đứng trên không trung cong ngón tay búng ra, cứ thế đã búng cho nhát kiếm chém tới nhanh như chớp này bắn ngược về sau.
Keng!
Thân kiếm lập tức cong lại rồi không ngừng lung lay, trong lúc lắc qua lắc lại phát ra kiếm ý leng keng. Một đòn này phóng lực lớn đến nỗi Hàn Lôi suýt không giữ được kiếm, người xoay tròn giữa không trung để triệt tiêu lực đánh vào thân kiếm từ đòn đánh của Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ nhướng mày, cũng không đuổi theo, nhưng Mạc Huyền lại xông tới. Trong mắt đối phương phun trào ánh sáng lạnh lẽo, trường kiếm trong tay đâm ra kiếm quang lôi đình bay múa đầy trời, tích tắc đã tạo ra một cái kiếm ngục lôi đình vô cùng sắc bén bao trùm lấy Lâm Nhất.
Keng! Keng! Keng!
Ở bên trong kiếm ngục lôi đình kia, tia chớp ma sát nhau bắn ra những đốm lửa cực kì sắc bén. Vùng không gian này cũng đang rung lên, đây là đòn sát thủ của Mạc Huyền, không những có thể bao vây đối phương mà còn có thể giết chết đối phương bằng cách xoắn lại, nghiền xương thành tro, chết không toàn thây.
Lâm Nhất đứng bất động như núi, để mặc cho lôi ngục không ngừng thu nhỏ, quyền mang như kiếm, từng tia quyền quang màu vàng chói mắt đánh tới.
Phá!
Đợi đến khi kiếm ngục kia sắp hợp lại, Lâm Nhất hét lớn một tiếng, trên người bắn ra kim quang. Ý cảnh Nhật Diệu Thần Quyền được điều động đến cực hạn, phá vỡ kiếm ngục lôi đình đã sớm lung lay sắp đổ này.
Nó lập tức nổ tung như ngôi sao, tạo ra dị tượng vô cùng đáng kinh ngạc ngay giữa không trung.
Nhưng khi Lâm Nhất phá vỡ kiếm ngục lôi đình này, Hàn Lôi và Mạc Huyền đã thủ thế chờ sẵn ở ngoài.
Hai người hoá thành hai tia chớp bay lượn bên nhau như giao long, khi hợp nhất với nhau thì chùm sáng đó đã đạt tới giới hạn. Nó lao tới với uy lực khủng khiếp, tại những nơi nó đi qua, không khí nổ tung nứt ra thành những khe hở đen kịt.
Đó chính là thuật hợp kích, chiêu thức giúp cho Huyền Lôi song kiếm trở nên nổi tiếng!
“Đi chết đi!”
Gần như ngay khi Lâm Nhất phá vỡ kiếm ngục, chùm kiếm quang quấn quýt lấy nhau này lập tức đánh tới trước mặt hắn.
Vèo!
Cả hai người đều rút kiếm ra, đâm về phía trái tim của Lâm Nhất với tốc độ sấm chớp cũng không thể theo kịp.
Ánh sáng lạnh lẽo trên mũi kiếm chói mắt, hai tia kiếm quang này lao đi chiếu sáng vùng không gian kia như thể thời không cũng đã bị đóng băng.