*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bóng tối âm u, chỉ có bàn tay phải nắm thành quyền của công tử Nham Tâm là phát ra quang mang màu đỏ máu mà hung hãn.
Nguồn năng lượng đáng sợ điên cuồng ngưng tụ vào trong quyền mang, quang mang màu đỏ máu như có sức sống, bắt đầu nhúc nhích trông vô cùng tàn bạo.
Phát giác được luồng khí tức đáng sợ này, người xem bốn phía xung quanh quảng trường Long Môn ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Đến cả những cao thủ cảnh giới Tử Phủ ngồi trên khán đài khách quý, giờ phút này cũng cảm thấy trái tim của mình như trầm hẳn xuống. Dường như đến đám trưởng lão cảnh giới Tử Phủ như bọn họ cũng không dám đón đầu trực diện.
“Đáng sợ…”.
“Một quyền ấp ủ đến tận ba năm sao?”
Sắc mặt của nhóm người Lăng Tiêu Kiếm Các đều trở nên nghiêm trọng, trong mắt Hân Nghiên đầy vẻ lo lắng.
“Hừ, lúc đầu Nham Tâm đã dùng một quyền này nện chết một tán tu cảnh giới Tử Phủ. Ta không tin tên kiếm nô này lại có thể chặn được!”
Văn Ngạn Bác vẻ mặt lạnh lùng, cực kỳ dữ tợn, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Như thể ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất sau một quyền này, chắc chắn hắn sẽ bị nên cho nát nhừ thành bánh thịt.
Mấy người công tử Thủy Nguyệt đã vào vòng loại tám không khỏi nhíu mày. Một quyền này quả thật rất đáng sợ. Ba năm nay, e là công tử Nham Tâm đã dồn hết tinh lực vào việc nghiên cứu ra quyền này.
Uy thế kinh hãi thế tục đang dồn nén từng chút một, cùng với đó, Lâm Nhất cảm nhận được áp lực lớn lao chưa từng có.
Nhưng lòng của hắn, kiếm của hắn lại không hề căng thẳng hay luống cuống chút nào trước luồng áp lực khủng bố kia.
Chiến ý trong mắt hắn sôi trào và đang điên cuồng khuếch trương. Hắn đã vô hạn tiếp cận kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh. Lúc này, giữa khoảng không u tối, kiếm rung lên dữ dội, bắn ra từng luồng kiếm ý xuyên thủng tầng mây, tạo thành cảnh tượng xưa nay chưa từng có, khiến vạn vật run sợ.
Ánh hào quang lấp lánh phát ra từ kiếm Táng Hoa ngày càng sáng chói, giữa bóng đêm vô tận, rốt cuộc nó cũng tỏa ra ánh thứ ánh sáng rực rỡ thuộc về mình.
Trong bóng tối, không chỉ có ánh hào quang màu đỏ tươi kia.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
“Thủy Nguyệt kiếm pháp, chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh…”
“Kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!”
Một quyền này cũng xứng để ta thi triển Thủy Nguyệt kiếm pháp thức thứ mười rồi. Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hùng hổ chém ra kiếm thế Thủy Nguyệt đã sớm đạt đến đỉnh phong.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất đột ngột nổ tung, kiếm thế Thủy Nguyệt ẩn chứa bá khí nồng đậm ngưng tụ thành một cái vòi rồng, cuốn lấy vô số đá vụn trong đống hoang tàn, ầm ầm trỗi dậy.
Bầu trời vốn đã u ám, nay có thêm vòi rồng khủng khiếp, khiến nó dường như bị xé vụn ra. Kiếm ý đáng sợ bổ thẳng xuống, dị tượng liên tục phát sinh, từng tia chớp vạch nát bầu trời, dưới ánh chớp lập lòe, gương mặt tuấn tú của thiếu niên phủ lên một thứ ánh sáng mang tên vĩnh hằng.
Trong bóng tối âm u, chỉ có bàn tay phải nắm thành quyền của công tử Nham Tâm là phát ra quang mang màu đỏ máu mà hung hãn.
Nguồn năng lượng đáng sợ điên cuồng ngưng tụ vào trong quyền mang, quang mang màu đỏ máu như có sức sống, bắt đầu nhúc nhích trông vô cùng tàn bạo.
Phát giác được luồng khí tức đáng sợ này, người xem bốn phía xung quanh quảng trường Long Môn ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Đến cả những cao thủ cảnh giới Tử Phủ ngồi trên khán đài khách quý, giờ phút này cũng cảm thấy trái tim của mình như trầm hẳn xuống. Dường như đến đám trưởng lão cảnh giới Tử Phủ như bọn họ cũng không dám đón đầu trực diện.
“Đáng sợ…”.
“Một quyền ấp ủ đến tận ba năm sao?”
Sắc mặt của nhóm người Lăng Tiêu Kiếm Các đều trở nên nghiêm trọng, trong mắt Hân Nghiên đầy vẻ lo lắng.
“Hừ, lúc đầu Nham Tâm đã dùng một quyền này nện chết một tán tu cảnh giới Tử Phủ. Ta không tin tên kiếm nô này lại có thể chặn được!”
Văn Ngạn Bác vẻ mặt lạnh lùng, cực kỳ dữ tợn, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Như thể ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất sau một quyền này, chắc chắn hắn sẽ bị nên cho nát nhừ thành bánh thịt.
Mấy người công tử Thủy Nguyệt đã vào vòng loại tám không khỏi nhíu mày. Một quyền này quả thật rất đáng sợ. Ba năm nay, e là công tử Nham Tâm đã dồn hết tinh lực vào việc nghiên cứu ra quyền này.
Uy thế kinh hãi thế tục đang dồn nén từng chút một, cùng với đó, Lâm Nhất cảm nhận được áp lực lớn lao chưa từng có.
Nhưng lòng của hắn, kiếm của hắn lại không hề căng thẳng hay luống cuống chút nào trước luồng áp lực khủng bố kia.
Chiến ý trong mắt hắn sôi trào và đang điên cuồng khuếch trương. Hắn đã vô hạn tiếp cận kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh. Lúc này, giữa khoảng không u tối, kiếm rung lên dữ dội, bắn ra từng luồng kiếm ý xuyên thủng tầng mây, tạo thành cảnh tượng xưa nay chưa từng có, khiến vạn vật run sợ.
Ánh hào quang lấp lánh phát ra từ kiếm Táng Hoa ngày càng sáng chói, giữa bóng đêm vô tận, rốt cuộc nó cũng tỏa ra ánh thứ ánh sáng rực rỡ thuộc về mình.
Trong bóng tối, không chỉ có ánh hào quang màu đỏ tươi kia.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
“Thủy Nguyệt kiếm pháp, chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh…”
“Kiếm thứ mười, Thiên Phá Vân!”
Một quyền này cũng xứng để ta thi triển Thủy Nguyệt kiếm pháp thức thứ mười rồi. Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hùng hổ chém ra kiếm thế Thủy Nguyệt đã sớm đạt đến đỉnh phong.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất đột ngột nổ tung, kiếm thế Thủy Nguyệt ẩn chứa bá khí nồng đậm ngưng tụ thành một cái vòi rồng, cuốn lấy vô số đá vụn trong đống hoang tàn, ầm ầm trỗi dậy.
Bầu trời vốn đã u ám, nay có thêm vòi rồng khủng khiếp, khiến nó dường như bị xé vụn ra. Kiếm ý đáng sợ bổ thẳng xuống, dị tượng liên tục phát sinh, từng tia chớp vạch nát bầu trời, dưới ánh chớp lập lòe, gương mặt tuấn tú của thiếu niên phủ lên một thứ ánh sáng mang tên vĩnh hằng.