*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chín cuộn tranh nổi lơ lửng ở xung quanh đều cháy thành tro tàn, rơi xuống sàn sạt. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, bức tượng đá Kim Sí Thần Nhân ở sâu trong khe núi dường như đang nhìn chăm chú vào hắn.
Vào khoảnh khắc này Lâm Nhất ngơ ngẩn, bức tượng đá này có vẻ rất giống với bóng dáng bắt lấy mặt trời ban nãy.
“Chắc mình không nhìn lầm”.
Lâm Nhất lẩm bẩm, Kim Ô sinh ra trong mặt trời, nhưng mặt trời lại biến mất trong lòng bàn tay của thần tổ Kim Ô.
Trầm tư một lúc, Lâm Nhất dời mắt nhìn vào lòng bàn tay mình.
Một dấu ấn chậm rãi hiện lên trong lòng bàn tay, dấu ấn đó có hình dạng một con Kim Ô với đường nét rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ chi tiết từng sợi lông vũ, chẳng qua thu nhỏ lại nhiều lần.
Đây là Kim Ô Ấn hoàn chỉnh!
Trong vòng bảy ngày, cuối cùng Lâm Nhất cũng tu luyện Kim Ô Cửu Biến từ cảnh giới đại thành đến viên mãn đỉnh phong, ngưng kết thành Kim Ô Ấn hoàn chỉnh.
Sự hiểu biết về Kim Ô của hắn đã đạt tới mức độ cao hơn bao giờ hết.
“Có lẽ Nhật Diệu Thần Quyền có thể tiến bộ thêm một bậc”.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, Kim Sí Thần Nhân xuất hiện sau lưng, cổ ấn Thần Dương nở rộ trong lòng bàn tay, chỉ là hơi khác so với trước đây. Bên trong cổ ấn Thần Dương giống mặt trời này xuất hiện một con Kim Ô, làm cho cổ ấn Thần Dương này trở nên tràn ngập linh tính.
Giờ phút này, nó như có linh hồn và trở thành mặt trời thật sự.
“Quả nhiên...”
Mắt Lâm Nhất lập tức sáng rực lên, hắn tu luyện trong mật cảnh Thái Dương suốt mười ngày nên cũng coi như có hiểu biết về Nhật Diệu Tinh Cung này.
Lấy ấn ký Kim Ô hoàn chỉnh dung hợp với cổ ấn Thần Dương làm cho uy lực của cổ ấn Thần Dương tăng vọt rất nhiều, giống với trong suy nghĩ của hắn.
Khi năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt lại, ánh sáng vàng thoát ra từ khe hở, từng ảo ảnh Kim Ô bay ra từ trong quyền mang hướng về bốn phương tám hướng.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả dị tượng này gây chấn động cỡ nào, hàng trăm nghìn con Kim Ô bay xung quanh Lâm Nhất, uy áp trên người hắn tăng vọt, mái tóc dài tung bay tỏa thánh huy màu vàng, cả người hắn như được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng rực, trông hắn trang nghiêm và nghiêm túc như thần linh.
Bùm!
Quyền mang đánh về phía vùng trời kia lập tức nổ tung tạo thành một lỗ thủng, ở mép lỗ thủng có vô số khe hở không ngừng lan rộng.
Soạt!
Ánh sao thoát ra từ trong lỗ thủng kia, ngay sau đó những khe hở kia cũng tỏa ra ánh sao. Cả đảo Phù Không được vô số ánh sao bí ẩn chiếu rọi, vùng trời ấy như bị một quyền của Lâm Nhất đấm vỡ nát.
Sao trên bầu trời, đưa tay là có thể chạm tới.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn, đây mới thật sự là Thần Dương Toái Thiên Ấn!”
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ phấn khích, sắc mặt vô cùng mừng rỡ, truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung giúp thực lực của hắn tăng lên hơn gấp hai lần.
Tích lũy thực lực khủng khiếp như thế, rất khó tưởng tượng sau này khi thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng ba sẽ bộc phát như thế nào.
“Nếu gặp lại Phong Huyền Dực, dù không có ngựa Huyết Long giúp đỡ, mình cũng có thể nhẹ nhàng đối đầu với hắn ta”.
Ánh sáng trong mắt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn nhìn lướt qua, nhận thấy được hơi thở quen thuộc ở phía xa.
Vèo!
Chân tay hắn đập mạnh xuống đất, người đột nhiên bật nhảy lên cao, trên không trung lập tức xuất hiện một con Kim Ô tỏa sáng rực rỡ bay qua mấy nghìn trượng nhanh như chớp.
Khi Lâm Nhất đáp xuống đã cách xa mười dặm.
Chín cuộn tranh nổi lơ lửng ở xung quanh đều cháy thành tro tàn, rơi xuống sàn sạt. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, bức tượng đá Kim Sí Thần Nhân ở sâu trong khe núi dường như đang nhìn chăm chú vào hắn.
Vào khoảnh khắc này Lâm Nhất ngơ ngẩn, bức tượng đá này có vẻ rất giống với bóng dáng bắt lấy mặt trời ban nãy.
“Chắc mình không nhìn lầm”.
Lâm Nhất lẩm bẩm, Kim Ô sinh ra trong mặt trời, nhưng mặt trời lại biến mất trong lòng bàn tay của thần tổ Kim Ô.
Trầm tư một lúc, Lâm Nhất dời mắt nhìn vào lòng bàn tay mình.
Một dấu ấn chậm rãi hiện lên trong lòng bàn tay, dấu ấn đó có hình dạng một con Kim Ô với đường nét rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ chi tiết từng sợi lông vũ, chẳng qua thu nhỏ lại nhiều lần.
Đây là Kim Ô Ấn hoàn chỉnh!
Trong vòng bảy ngày, cuối cùng Lâm Nhất cũng tu luyện Kim Ô Cửu Biến từ cảnh giới đại thành đến viên mãn đỉnh phong, ngưng kết thành Kim Ô Ấn hoàn chỉnh.
Sự hiểu biết về Kim Ô của hắn đã đạt tới mức độ cao hơn bao giờ hết.
“Có lẽ Nhật Diệu Thần Quyền có thể tiến bộ thêm một bậc”.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, Kim Sí Thần Nhân xuất hiện sau lưng, cổ ấn Thần Dương nở rộ trong lòng bàn tay, chỉ là hơi khác so với trước đây. Bên trong cổ ấn Thần Dương giống mặt trời này xuất hiện một con Kim Ô, làm cho cổ ấn Thần Dương này trở nên tràn ngập linh tính.
Giờ phút này, nó như có linh hồn và trở thành mặt trời thật sự.
“Quả nhiên...”
Mắt Lâm Nhất lập tức sáng rực lên, hắn tu luyện trong mật cảnh Thái Dương suốt mười ngày nên cũng coi như có hiểu biết về Nhật Diệu Tinh Cung này.
Lấy ấn ký Kim Ô hoàn chỉnh dung hợp với cổ ấn Thần Dương làm cho uy lực của cổ ấn Thần Dương tăng vọt rất nhiều, giống với trong suy nghĩ của hắn.
Khi năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt lại, ánh sáng vàng thoát ra từ khe hở, từng ảo ảnh Kim Ô bay ra từ trong quyền mang hướng về bốn phương tám hướng.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả dị tượng này gây chấn động cỡ nào, hàng trăm nghìn con Kim Ô bay xung quanh Lâm Nhất, uy áp trên người hắn tăng vọt, mái tóc dài tung bay tỏa thánh huy màu vàng, cả người hắn như được phủ thêm một lớp ánh sáng vàng rực, trông hắn trang nghiêm và nghiêm túc như thần linh.
Bùm!
Quyền mang đánh về phía vùng trời kia lập tức nổ tung tạo thành một lỗ thủng, ở mép lỗ thủng có vô số khe hở không ngừng lan rộng.
Soạt!
Ánh sao thoát ra từ trong lỗ thủng kia, ngay sau đó những khe hở kia cũng tỏa ra ánh sao. Cả đảo Phù Không được vô số ánh sao bí ẩn chiếu rọi, vùng trời ấy như bị một quyền của Lâm Nhất đấm vỡ nát.
Sao trên bầu trời, đưa tay là có thể chạm tới.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn, đây mới thật sự là Thần Dương Toái Thiên Ấn!”
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ phấn khích, sắc mặt vô cùng mừng rỡ, truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung giúp thực lực của hắn tăng lên hơn gấp hai lần.
Tích lũy thực lực khủng khiếp như thế, rất khó tưởng tượng sau này khi thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng ba sẽ bộc phát như thế nào.
“Nếu gặp lại Phong Huyền Dực, dù không có ngựa Huyết Long giúp đỡ, mình cũng có thể nhẹ nhàng đối đầu với hắn ta”.
Ánh sáng trong mắt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn nhìn lướt qua, nhận thấy được hơi thở quen thuộc ở phía xa.
Vèo!
Chân tay hắn đập mạnh xuống đất, người đột nhiên bật nhảy lên cao, trên không trung lập tức xuất hiện một con Kim Ô tỏa sáng rực rỡ bay qua mấy nghìn trượng nhanh như chớp.
Khi Lâm Nhất đáp xuống đã cách xa mười dặm.