*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt lóe lên tia sáng, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên.
Cả một hàng người khí thế hung hăng đã kịp trở về trong viện trước dự kiến.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy trên mặt đất máu chảy thành sông, tám thi thể băng lạnh, Trần Hùng sa sầm mặt hung hăng chửi bậy một câu.
Nhưng điều khiến hắn ta càng tức giận là, chuông Huyền Âm mà hắn ta tốn bao công sức mới lấy được nay lại bị đập vỡ tan tành. Mảnh vụn rơi đầy đất giống như lời chế giễu vô tình làm cho sắc mặt hắn ta càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Mấy viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh kia xem ra đã khiến cho thực lực của hắn tăng lên không ít”.
Hướng Thiên Hà bình tĩnh không tỏ vẻ gì hờ hững nói.
Những người còn lại vẻ mặt cũng đều cực kỳ khó coi, đâu chỉ tăng thêm không ít, rõ ràng là tăng lên khủng khiếp. Bảy ngày trước bọn họ đâu có tin Lâm Nhất có thể một quyền đấm nát chuông Huyền Âm này.
Vốn đã tính toán chính xác, cho dù có kiếm ý đỉnh phong cũng khó mà đâm nát được chuông Huyền Âm.
Nhưng không ngờ được, hắn lại dứt khoát dùng Long ngâm phá tan trói buộc, dùng dư âm đánh nát chuông cổ thành bột vụn. Liên tiếp vài lần làm suy yếu nó, rồi lấy khí lực chấn động cứ thế đánh nát luôn chuông Huyền Âm.
“Phòng thủ ở đây! Ta không tin hắn có thể trốn trong Lạc Thuỷ Cư này cả đời”.
Trần Hùng sa sầm mặt mũi, dùng giọng lạnh băng gằn từng chữ.
Sắc mặt âm u kia khiến cho những người đứng cạnh nhìn mà run sợ trong lòng, sống lưng lạnh toát.
Bên trong viện.
Lâm Nhất vừa mới xoay người, đáy mắt liền loé lên ánh sáng lạ lùng, Táng Hoa bên trong kiếm hạp không ngừng rung lên, Tiên Thiên kiếm ý âm thầm tích tụ.
Ở trước mặt hắn tự dưng từ đâu xuất hiện thêm một người.
Người này không tính là người lạ, chính là Lạc Du chủ trì buổi đáu giá tử vong bảy ngày trước đó.
Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng Lâm Nhất lại biết, thực lực của người này cực kỳ khủng khiếp. Cái gọi là điệu bộ của thương nhân cùng một số biểu cảm chật vật chẳng qua đều là cố ý diễn cho mọi người xem.
Nhưng thứ thực sự khiến Lâm Nhất ngạc nhiên là đối phương làm sao vào được đây?
Hắn thân là Huyền sư tam phẩm nên hiểu rất rõ cấm chế ở khu vực này, cho dù là cảnh giới Thiên Phách cũng rất khó để cưỡng ép xông vào. Nếu không, hắn cũng sẽ không nhìn thấy đám người Hướng Thiên Hà hợp sức với nhau đến giết hắn nên lập tức xoay người.
Bởi vì chắc chắn đối phương có tức tối thế nào cũng sẽ không thể vào được trong này.
“Tiểu hữu có ý đối địch với ta rất sâu?”
Lạc Du mỉm cười thấp giọng nói: “Không cần kỳ lạ, viện này vốn dĩ là do ta cho ngươi thuê, ta đương nhiên có thể ra vào tuỳ ý. Ngày đó ở buổi đấu giá thế gia đã làm loạn quy tắc, để các hạ phải chịu chút uất ức, hôm nay tới đây mục đích chỉ là để xin lỗi”.
Trong mắt lóe lên tia sáng, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên.
Cả một hàng người khí thế hung hăng đã kịp trở về trong viện trước dự kiến.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy trên mặt đất máu chảy thành sông, tám thi thể băng lạnh, Trần Hùng sa sầm mặt hung hăng chửi bậy một câu.
Nhưng điều khiến hắn ta càng tức giận là, chuông Huyền Âm mà hắn ta tốn bao công sức mới lấy được nay lại bị đập vỡ tan tành. Mảnh vụn rơi đầy đất giống như lời chế giễu vô tình làm cho sắc mặt hắn ta càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Mấy viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh kia xem ra đã khiến cho thực lực của hắn tăng lên không ít”.
Hướng Thiên Hà bình tĩnh không tỏ vẻ gì hờ hững nói.
Những người còn lại vẻ mặt cũng đều cực kỳ khó coi, đâu chỉ tăng thêm không ít, rõ ràng là tăng lên khủng khiếp. Bảy ngày trước bọn họ đâu có tin Lâm Nhất có thể một quyền đấm nát chuông Huyền Âm này.
Vốn đã tính toán chính xác, cho dù có kiếm ý đỉnh phong cũng khó mà đâm nát được chuông Huyền Âm.
Nhưng không ngờ được, hắn lại dứt khoát dùng Long ngâm phá tan trói buộc, dùng dư âm đánh nát chuông cổ thành bột vụn. Liên tiếp vài lần làm suy yếu nó, rồi lấy khí lực chấn động cứ thế đánh nát luôn chuông Huyền Âm.
“Phòng thủ ở đây! Ta không tin hắn có thể trốn trong Lạc Thuỷ Cư này cả đời”.
Trần Hùng sa sầm mặt mũi, dùng giọng lạnh băng gằn từng chữ.
Sắc mặt âm u kia khiến cho những người đứng cạnh nhìn mà run sợ trong lòng, sống lưng lạnh toát.
Bên trong viện.
Lâm Nhất vừa mới xoay người, đáy mắt liền loé lên ánh sáng lạ lùng, Táng Hoa bên trong kiếm hạp không ngừng rung lên, Tiên Thiên kiếm ý âm thầm tích tụ.
Ở trước mặt hắn tự dưng từ đâu xuất hiện thêm một người.
Người này không tính là người lạ, chính là Lạc Du chủ trì buổi đáu giá tử vong bảy ngày trước đó.
Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng Lâm Nhất lại biết, thực lực của người này cực kỳ khủng khiếp. Cái gọi là điệu bộ của thương nhân cùng một số biểu cảm chật vật chẳng qua đều là cố ý diễn cho mọi người xem.
Nhưng thứ thực sự khiến Lâm Nhất ngạc nhiên là đối phương làm sao vào được đây?
Hắn thân là Huyền sư tam phẩm nên hiểu rất rõ cấm chế ở khu vực này, cho dù là cảnh giới Thiên Phách cũng rất khó để cưỡng ép xông vào. Nếu không, hắn cũng sẽ không nhìn thấy đám người Hướng Thiên Hà hợp sức với nhau đến giết hắn nên lập tức xoay người.
Bởi vì chắc chắn đối phương có tức tối thế nào cũng sẽ không thể vào được trong này.
“Tiểu hữu có ý đối địch với ta rất sâu?”
Lạc Du mỉm cười thấp giọng nói: “Không cần kỳ lạ, viện này vốn dĩ là do ta cho ngươi thuê, ta đương nhiên có thể ra vào tuỳ ý. Ngày đó ở buổi đấu giá thế gia đã làm loạn quy tắc, để các hạ phải chịu chút uất ức, hôm nay tới đây mục đích chỉ là để xin lỗi”.