“Nếu có thể giữ đến cuối cùng và luyện hoá nó thì không biết sẽ được gì, có lẽ là một bước lên trời, có một không hai ở Nam Vực”.
“Khó đấy! Đại chiến Thập Cường xếp hạng bằng điểm tích luỹ, mười người lần lượt đấu với nhau. Chỉ cần thua một trận, long ảnh chí tôn này sẽ biến mất, để giữ đến cuối cùng thì rất khó”.
“Lâm Nhất thăng cấp!”
Khi mọi người đang kinh ngạc, long ảnh cửu ngũ chí tôn chui vào trong cơ thể Lâm Nhất, tu vi cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong của hắn đột nhiên đột phá.
Trước sự chú ý của mọi người, hắn thăng cấp lên đến tu vi Bán Bộ Thiên Phách nhưng vẫn tiếp tục tăng điên cuồng.
Rầm rầm!
Khí thế đáng sợ trên người Lâm Nhất mạnh lên, phong vân biến hoá, thiên địa thất sắc, tu vi của hắn cứ thế tăng vọt điên cuồng, cuối cùng vững vàng dừng lại ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách.
Vừa rồi Lâm Nhất chỉ mới tu vi cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, lúc này đã không hề thua kém yêu nghiệt già đời như Khương Tử Diệp, thậm chí còn mạnh hơn.
Không chỉ thế...
Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, Thương Long Ấn trong cơ thể Lâm Nhất đang điên cuồng cắn nuốt và luyện hoá chín giọt tinh huyết Viêm Long đến từ cơ thể Viêm Long Tử.
Huyết khí toàn thân hắn sôi trào như đại dương, chiến thể Thương Long đang biến đổi về chất một cách đáng sợ. Lâm Nhất thầm kinh hãi, không ngờ tinh huyết Viêm Long của Viêm Long Tử còn mạnh hơn của Tử Điện Ma Long Điểu.
“Các hạ ra tay thật tàn nhẫn!”
Hai trưởng lão Thiên Yêu Các nhìn Viêm Long Tử đã chết, phẫn nộ nhìn về phía Lâm Nhất, sát ý trong mắt tăng vọt.
Lâm Nhất định thần lại, lạnh nhạt đáp: “Nếu người muốn giết ta, ta ắt phải giết người. Trong Quần Long thịnh yến, người chết dưới kiếm Lâm mỗ ta đây không hề có oan hồn, kiếm trong tay ta giết người không hối hận!”
Giết người không hối hận!
Lâm Nhất không cố tình nhấn mạnh năm chữ cuối cùng, nhưng khí thế thẳng tiến không lùi, tuyệt không quay đầu kia tự dưng lại khiến mọi người rùng mình.
Hay cho câu giết người không hối hận, nếu giết người mà còn lề mề chậm chạp, lo trước lo sau thì sao có thể xứng với kiếm trong tay, sao có thể xứng danh kiếm khách?
Không giải thích và cũng không cần phải giải thích, năm chữ “giết người không hối hận” là đủ rồi.
Câu trả lời của Lâm Nhất vô cùng hùng hồn và không hề có ý muốn yếu thế, điều này khiến hai trưởng lão Thiên Yêu Các kia khẽ biến sắc.
“Đài Thăng Long không cho phép những người không có phận sự ở lại, đừng đứng đó nữa”.
Trọng tài Thánh Minh lạnh lùng lên tiếng đuổi.
“Tài nghệ không bằng người, chết chưa hết tội, chớ có tiếp tục làm bẽ mặt!”
“Khó đấy! Đại chiến Thập Cường xếp hạng bằng điểm tích luỹ, mười người lần lượt đấu với nhau. Chỉ cần thua một trận, long ảnh chí tôn này sẽ biến mất, để giữ đến cuối cùng thì rất khó”.
“Lâm Nhất thăng cấp!”
Khi mọi người đang kinh ngạc, long ảnh cửu ngũ chí tôn chui vào trong cơ thể Lâm Nhất, tu vi cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong của hắn đột nhiên đột phá.
Trước sự chú ý của mọi người, hắn thăng cấp lên đến tu vi Bán Bộ Thiên Phách nhưng vẫn tiếp tục tăng điên cuồng.
Rầm rầm!
Khí thế đáng sợ trên người Lâm Nhất mạnh lên, phong vân biến hoá, thiên địa thất sắc, tu vi của hắn cứ thế tăng vọt điên cuồng, cuối cùng vững vàng dừng lại ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách.
Vừa rồi Lâm Nhất chỉ mới tu vi cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, lúc này đã không hề thua kém yêu nghiệt già đời như Khương Tử Diệp, thậm chí còn mạnh hơn.
Không chỉ thế...
Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, Thương Long Ấn trong cơ thể Lâm Nhất đang điên cuồng cắn nuốt và luyện hoá chín giọt tinh huyết Viêm Long đến từ cơ thể Viêm Long Tử.
Huyết khí toàn thân hắn sôi trào như đại dương, chiến thể Thương Long đang biến đổi về chất một cách đáng sợ. Lâm Nhất thầm kinh hãi, không ngờ tinh huyết Viêm Long của Viêm Long Tử còn mạnh hơn của Tử Điện Ma Long Điểu.
“Các hạ ra tay thật tàn nhẫn!”
Hai trưởng lão Thiên Yêu Các nhìn Viêm Long Tử đã chết, phẫn nộ nhìn về phía Lâm Nhất, sát ý trong mắt tăng vọt.
Lâm Nhất định thần lại, lạnh nhạt đáp: “Nếu người muốn giết ta, ta ắt phải giết người. Trong Quần Long thịnh yến, người chết dưới kiếm Lâm mỗ ta đây không hề có oan hồn, kiếm trong tay ta giết người không hối hận!”
Giết người không hối hận!
Lâm Nhất không cố tình nhấn mạnh năm chữ cuối cùng, nhưng khí thế thẳng tiến không lùi, tuyệt không quay đầu kia tự dưng lại khiến mọi người rùng mình.
Hay cho câu giết người không hối hận, nếu giết người mà còn lề mề chậm chạp, lo trước lo sau thì sao có thể xứng với kiếm trong tay, sao có thể xứng danh kiếm khách?
Không giải thích và cũng không cần phải giải thích, năm chữ “giết người không hối hận” là đủ rồi.
Câu trả lời của Lâm Nhất vô cùng hùng hồn và không hề có ý muốn yếu thế, điều này khiến hai trưởng lão Thiên Yêu Các kia khẽ biến sắc.
“Đài Thăng Long không cho phép những người không có phận sự ở lại, đừng đứng đó nữa”.
Trọng tài Thánh Minh lạnh lùng lên tiếng đuổi.
“Tài nghệ không bằng người, chết chưa hết tội, chớ có tiếp tục làm bẽ mặt!”