*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa thi triển Ánh Sáng Hạo Nguyệt, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đã đạt tới hoá cảnh lập tức được phát huy đến mức cao nhất.
Thật ra vào thời khắc ấy đã có kết quả thắng bại.
Ở bên cạnh ngai vàng Tử Thanh, đại hoàng tử Tần Vũ khẽ biến sắc, sự chấn động trong lòng hắn ta không thua gì người ngoài.
Thậm chí còn nhiều hơn, tâm trạng dao động như sóng biển, khó có thể lắng lại.
Theo hắn ta, dù Lâm Nhất có mạnh đến đâu thì vẫn có chênh lệch rõ rệt với Bát công tử, không thể gây nguy hiểm cho hắn ta, thậm chí không cần làm bẩn tay cũng sẽ có người giết hắn thay hắn ta trong Long Môn tranh tài.
Nhưng lúc này người chết là công tử Dạ chứ không phải Lâm Nhất.
Trong ba ngày qua, rốt cuộc tiểu kiếm nô này đã làm gì?
Tần Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất từ xa với ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ muốn mổ xẻ đối phương để xem cho rõ hơn.
Kiếm Táng Hoa vào vỏ, dư chấn từ kiếm ý trên chiến đài không biến mất mà phát ra những tiếng ù ù. Giờ phút này khí thế của Lâm Nhất đã đạt tới đỉnh phong.
Sau một nhát kiếm giết chết công tử Dạ, hắn mang lại cho người ta cảm giác cực kì bá đạo, kiêu ngạo tự do, khí thế kiếm ở trong tay, ai dám tranh phong này hiển hiện không chút cố tình, như thể hắn vốn là như vậy, chỉ khi vô ý thể hiện mới làm cho người ta chợt nhận ra.
Hắn, Lâm Nhất, chưa bao giờ là món đồ chơi trong mắt công tử, sẽ không để mặc cho người khác chém giết.
Biệt danh công tử cũng chỉ có vậy thôi.
Cái chết của công tử Dạ đã cho thấy rõ ràng dã tâm và tham vọng của Lâm Nhất.
Nếu hắn không tới Long Môn tranh tài thì thôi, một khi đã tới thì chỉ có giành hạng nhất. Ba năm quá lâu, đành phải nắm bắt thời gian.
Lâm Nhất nhìn qua, vừa khéo đối diện với ánh mắt của đại hoàng tử, hắn vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn thẳng đối phương.
Hắn chưa từng muốn né tránh người này trong Long Môn tranh tài.
Tần Vũ muốn giết hắn, hắn cũng muốn giết đối phương. Trong lòng hắn đã nắm chắc chín mươi phần trăm, cái chết của Hân Tuyệt sư huynh do người này gây nên.
Vương Diễm chỉ là một con chó dưới tay hắn ta thôi.
Mọi người đều hiểu đạo lí trong đó, những người đứng đầu Lăng Tiêu Kiếm Các cũng hiểu, nhưng không ai dám nói rõ.
Bởi vì đối phương là hoàng tử, người thừa kế của hoàng thất Đại Tần.
Vừa thi triển Ánh Sáng Hạo Nguyệt, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đã đạt tới hoá cảnh lập tức được phát huy đến mức cao nhất.
Thật ra vào thời khắc ấy đã có kết quả thắng bại.
Ở bên cạnh ngai vàng Tử Thanh, đại hoàng tử Tần Vũ khẽ biến sắc, sự chấn động trong lòng hắn ta không thua gì người ngoài.
Thậm chí còn nhiều hơn, tâm trạng dao động như sóng biển, khó có thể lắng lại.
Theo hắn ta, dù Lâm Nhất có mạnh đến đâu thì vẫn có chênh lệch rõ rệt với Bát công tử, không thể gây nguy hiểm cho hắn ta, thậm chí không cần làm bẩn tay cũng sẽ có người giết hắn thay hắn ta trong Long Môn tranh tài.
Nhưng lúc này người chết là công tử Dạ chứ không phải Lâm Nhất.
Trong ba ngày qua, rốt cuộc tiểu kiếm nô này đã làm gì?
Tần Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất từ xa với ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ muốn mổ xẻ đối phương để xem cho rõ hơn.
Kiếm Táng Hoa vào vỏ, dư chấn từ kiếm ý trên chiến đài không biến mất mà phát ra những tiếng ù ù. Giờ phút này khí thế của Lâm Nhất đã đạt tới đỉnh phong.
Sau một nhát kiếm giết chết công tử Dạ, hắn mang lại cho người ta cảm giác cực kì bá đạo, kiêu ngạo tự do, khí thế kiếm ở trong tay, ai dám tranh phong này hiển hiện không chút cố tình, như thể hắn vốn là như vậy, chỉ khi vô ý thể hiện mới làm cho người ta chợt nhận ra.
Hắn, Lâm Nhất, chưa bao giờ là món đồ chơi trong mắt công tử, sẽ không để mặc cho người khác chém giết.
Biệt danh công tử cũng chỉ có vậy thôi.
Cái chết của công tử Dạ đã cho thấy rõ ràng dã tâm và tham vọng của Lâm Nhất.
Nếu hắn không tới Long Môn tranh tài thì thôi, một khi đã tới thì chỉ có giành hạng nhất. Ba năm quá lâu, đành phải nắm bắt thời gian.
Lâm Nhất nhìn qua, vừa khéo đối diện với ánh mắt của đại hoàng tử, hắn vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn thẳng đối phương.
Hắn chưa từng muốn né tránh người này trong Long Môn tranh tài.
Tần Vũ muốn giết hắn, hắn cũng muốn giết đối phương. Trong lòng hắn đã nắm chắc chín mươi phần trăm, cái chết của Hân Tuyệt sư huynh do người này gây nên.
Vương Diễm chỉ là một con chó dưới tay hắn ta thôi.
Mọi người đều hiểu đạo lí trong đó, những người đứng đầu Lăng Tiêu Kiếm Các cũng hiểu, nhưng không ai dám nói rõ.
Bởi vì đối phương là hoàng tử, người thừa kế của hoàng thất Đại Tần.