"Chút thủ đoạn đó mà đòi giết ta?"
Lâm Nhất mặt mày bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ta còn chưa rút kiếm, ngươi đắc ý cái gì?"
Lạch cạch!
Hộp kiếp văng ra, ánh vàng bay lượn đầy trời, Lâm Nhất cầm Táng Hoa, thân kiếm thoát ra khỏi vỏ.
Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi!
Xoẹt!
Phong lôi như mưa, kiếm khí như tơ!
Khoảnh khắc thân kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, ánh đỏ quấn quanh kiếm thế của Lâm Nhất lập tức bị chấn nát bét. Kiếm quang lóe lên trong đất trời khiến vạn vật ảm đạm, cả tòa thành Viêm Vân cũng tối đi.
Đây phải là một kiếm khủng bố cỡ nào chứ, đoàn người đông nghẹt trong thành đều xem choáng váng.
Trong đầu lập tức vang lên truyền thuyết của công tử Táng Hoa, ta giết người thì chỉ cần một kiếm.
Sau khi thăng lên Thiên Phách nhất trọng thiên, Lâm Nhất thi triển chiêu này cũng thong dong hơn. Thoáng chốc, hắn đã ngưng tụ ra được chín luồng kiếm tơ còn mỏng hơn sợi tóc.
Ầm!
Chín luồng kiếm tơ im lặng chui vào trong cơ thể đối phương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể Khổng Huyên đã nổ tung thành một đống sương máu. Tiếng nổ ấy quả thật đinh tai nhức óc.
Chết rồi?
Một Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng Thương Long cứ thế đã chết?
Đất trời thoáng chốc yên tĩnh như tờ, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ khó tin, khó có thể chấp nhận được.
"Ha ha ha ha!"
Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, đống sương máu kia chợt vang lên một tiếng cười to.
Đợi đến khi đống máu kia biến mất, Khổng Huyên trần trụi nửa người trên bèn xuất hiện trước mặt mọi người. Ở dưới chân hắn ta có rất nhiều mảnh giáp nhỏ, bên trên có khắc hoa văn thần bí, hều hết đều là thánh văn không được hoàn chỉnh. Hóa ra, trên người hắn ta có mặc một kiện đạo giáp.
"Lâm Nhất, ai cũng nói ngươi giết người chỉ cần một kiếm. Nhưng hôm nay, ta vẫn chưa chết, ngươi lại có thể làm gì được ta!"
Khổng Huyên dựa vào đạo giáp giữ được tính mạng, có thể nói là vô cùng đắc ý, trong tiếng cười tràn ngập vẻ khoái trá.
Giết người chỉ cần một kiếm, chỉ là trò cười thôi!
Phụt!
Chỉ là hắn cười một hồi, trên trán bỗng xuất hiện một vệt máu kéo dài từ trán xuống. Trong tiếng cười điên cuồng ấy, cơ thể của Khổng Huyên chợt chia làm đôi rồi bắn ra hai bên trước mắt bao người
Kịch!
Lâm Nhất đút kiếm vào vỏ, sau lưng hoa diên vĩ nở rộ, dưới chân kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng.
Một kiếm không chết, lại ra thêm một kiếm chẳng phải là được. Giết người chỉ cần một kiếm, nhưng ta cũng không phải chỉ biết dùng một kiếm.
Có thể làm gì ngươi?
Lâm Nhất mặt mày bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ta còn chưa rút kiếm, ngươi đắc ý cái gì?"
Lạch cạch!
Hộp kiếp văng ra, ánh vàng bay lượn đầy trời, Lâm Nhất cầm Táng Hoa, thân kiếm thoát ra khỏi vỏ.
Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi!
Xoẹt!
Phong lôi như mưa, kiếm khí như tơ!
Khoảnh khắc thân kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, ánh đỏ quấn quanh kiếm thế của Lâm Nhất lập tức bị chấn nát bét. Kiếm quang lóe lên trong đất trời khiến vạn vật ảm đạm, cả tòa thành Viêm Vân cũng tối đi.
Đây phải là một kiếm khủng bố cỡ nào chứ, đoàn người đông nghẹt trong thành đều xem choáng váng.
Trong đầu lập tức vang lên truyền thuyết của công tử Táng Hoa, ta giết người thì chỉ cần một kiếm.
Sau khi thăng lên Thiên Phách nhất trọng thiên, Lâm Nhất thi triển chiêu này cũng thong dong hơn. Thoáng chốc, hắn đã ngưng tụ ra được chín luồng kiếm tơ còn mỏng hơn sợi tóc.
Ầm!
Chín luồng kiếm tơ im lặng chui vào trong cơ thể đối phương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể Khổng Huyên đã nổ tung thành một đống sương máu. Tiếng nổ ấy quả thật đinh tai nhức óc.
Chết rồi?
Một Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng Thương Long cứ thế đã chết?
Đất trời thoáng chốc yên tĩnh như tờ, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ khó tin, khó có thể chấp nhận được.
"Ha ha ha ha!"
Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, đống sương máu kia chợt vang lên một tiếng cười to.
Đợi đến khi đống máu kia biến mất, Khổng Huyên trần trụi nửa người trên bèn xuất hiện trước mặt mọi người. Ở dưới chân hắn ta có rất nhiều mảnh giáp nhỏ, bên trên có khắc hoa văn thần bí, hều hết đều là thánh văn không được hoàn chỉnh. Hóa ra, trên người hắn ta có mặc một kiện đạo giáp.
"Lâm Nhất, ai cũng nói ngươi giết người chỉ cần một kiếm. Nhưng hôm nay, ta vẫn chưa chết, ngươi lại có thể làm gì được ta!"
Khổng Huyên dựa vào đạo giáp giữ được tính mạng, có thể nói là vô cùng đắc ý, trong tiếng cười tràn ngập vẻ khoái trá.
Giết người chỉ cần một kiếm, chỉ là trò cười thôi!
Phụt!
Chỉ là hắn cười một hồi, trên trán bỗng xuất hiện một vệt máu kéo dài từ trán xuống. Trong tiếng cười điên cuồng ấy, cơ thể của Khổng Huyên chợt chia làm đôi rồi bắn ra hai bên trước mắt bao người
Kịch!
Lâm Nhất đút kiếm vào vỏ, sau lưng hoa diên vĩ nở rộ, dưới chân kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng.
Một kiếm không chết, lại ra thêm một kiếm chẳng phải là được. Giết người chỉ cần một kiếm, nhưng ta cũng không phải chỉ biết dùng một kiếm.
Có thể làm gì ngươi?