*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn ngay lập tức diệt trừ hắn cho hả dạ…
“Ha ha, tiểu nhân đắc chí, nói đến cùng thì cũng chỉ là một tên hề nhảy múa mua vui, còn tự cho là mình có thể một bước lên mây không bằng?”
Nhìn thấy ánh mắt của bốn công tử hướng cả về phía Lâm Nhất, đáy mắt Thông Nguyên thoáng qua vẻ sung sướng.
Kết cục đã định, cho dù có không cam lòng hơn nữa thì hắn ta cũng chỉ có thể tranh giành chút thiệt hơn bằng võ miệng mà thôi.
“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi à? Ha ha, ngươi thắng ta thì cũng chỉ có thể thành người chết mà thôi, cho dù ta thua rồi thì ba năm sau vẫn có thể quay lại, vẫn có cơ hội để lấy được vị trí công tử, người cười đến cuối cùng vẫn là ta… ta… ta…”.
Lời còn chưa dứt, Thông Nguyên chỉ cảm thấy một luồng Chân nguyên ào ạt hút mạnh hắn ta.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị kéo đi.
Lâm Nhất vung tay siết một cái ngay cổ họng hắn ta.
“Ai cho ngươi can đảm nói nhăng nói cuội ở trước mặt ta? Kẻ bại tướng còn muốn ba năm nữa quay lại? Bây giờ ta giết chết ngươi, Huyền Thiên Tông lại có thể làm gì được ta?”
Trên mặt lộ ra ý cười chế giễu, thần sắc Lâm Nhất bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, lạnh lùng nói.
Hai chân Thông Nguyên đạp lung tung, liều chết giãy dụa, trong mắt ngập vẻ kinh hoàng.
Hắn ta rất muốn nói ra ba chữ ta nhận thua nhưng cổ lại bị siết chặt khiến hắn ta không thể rặn ra được nửa chữ.
“Cút đi”.
Niệm tình cũ, Lâm Nhất rốt cuộc vẫn không giết chết người này, vung tay phất một cái.
Giống như ném rác, vứt Thông Nguyên ra khỏi lôi đài.
Một tiếng động lớn vang lên, cả người Thông Nguyên bị nện xuống nền đất, thở hồng hộc, giây phút hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất vừa đúng lúc phát hiện tầm mắt của đối phương cũng hướng về phía mình.
Bước chân loạng choạng một cái, bị doạ cho suýt chút nữa là lại ngã nhào xuống đất.
Không dám nói thêm một chữ nào nữa mà rũ rượi rời đi.
“Chiến đài thứ tám, Lâm Nhất thắng!”
Viu!
Bóng người loé lên, Lâm Nhất khẽ lắc mình đã đáp xuống chỗ nhóm người của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Trận chiến này khiến tất cả mọi người phải đánh giá lại người thiếu niên trước mặt mình.
Người thiếu niên nọ từng một mình đứng trong gió tuyết, phẫn nộ tuốt kiếm, ân nghĩa ngất trời. Nhưng nếu thực sự cho rằng hắn tốt tính mà có thể tuỳ ý đánh võ mồm để chiếm chút cảm giác thắng lợi thì kết quả của Thông Nguyên chính là một minh chứng rõ nhất.
“Chư Thiên Ấn, lấy kiếm hoá thiên, đệ học được từ lúc nào vậy?”
Sóng mắt Hân Nghiên long lanh nhìn về phía thiếu niên, ánh sáng trong mắt vô cùng rực rỡ. Cô ấy càng ngày càng không thể nhìn thấu được con người của tiểu sư đệ này.
“Chắc là mấy ngày trước”.
Lâm Nhất không hề giấu diếm, nói đúng sự thực.
“Tên nhóc này, không nhìn ra được cũng là người nóng tính. Nhưng mà… ta thích!”
Muốn ngay lập tức diệt trừ hắn cho hả dạ…
“Ha ha, tiểu nhân đắc chí, nói đến cùng thì cũng chỉ là một tên hề nhảy múa mua vui, còn tự cho là mình có thể một bước lên mây không bằng?”
Nhìn thấy ánh mắt của bốn công tử hướng cả về phía Lâm Nhất, đáy mắt Thông Nguyên thoáng qua vẻ sung sướng.
Kết cục đã định, cho dù có không cam lòng hơn nữa thì hắn ta cũng chỉ có thể tranh giành chút thiệt hơn bằng võ miệng mà thôi.
“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi à? Ha ha, ngươi thắng ta thì cũng chỉ có thể thành người chết mà thôi, cho dù ta thua rồi thì ba năm sau vẫn có thể quay lại, vẫn có cơ hội để lấy được vị trí công tử, người cười đến cuối cùng vẫn là ta… ta… ta…”.
Lời còn chưa dứt, Thông Nguyên chỉ cảm thấy một luồng Chân nguyên ào ạt hút mạnh hắn ta.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị kéo đi.
Lâm Nhất vung tay siết một cái ngay cổ họng hắn ta.
“Ai cho ngươi can đảm nói nhăng nói cuội ở trước mặt ta? Kẻ bại tướng còn muốn ba năm nữa quay lại? Bây giờ ta giết chết ngươi, Huyền Thiên Tông lại có thể làm gì được ta?”
Trên mặt lộ ra ý cười chế giễu, thần sắc Lâm Nhất bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, lạnh lùng nói.
Hai chân Thông Nguyên đạp lung tung, liều chết giãy dụa, trong mắt ngập vẻ kinh hoàng.
Hắn ta rất muốn nói ra ba chữ ta nhận thua nhưng cổ lại bị siết chặt khiến hắn ta không thể rặn ra được nửa chữ.
“Cút đi”.
Niệm tình cũ, Lâm Nhất rốt cuộc vẫn không giết chết người này, vung tay phất một cái.
Giống như ném rác, vứt Thông Nguyên ra khỏi lôi đài.
Một tiếng động lớn vang lên, cả người Thông Nguyên bị nện xuống nền đất, thở hồng hộc, giây phút hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất vừa đúng lúc phát hiện tầm mắt của đối phương cũng hướng về phía mình.
Bước chân loạng choạng một cái, bị doạ cho suýt chút nữa là lại ngã nhào xuống đất.
Không dám nói thêm một chữ nào nữa mà rũ rượi rời đi.
“Chiến đài thứ tám, Lâm Nhất thắng!”
Viu!
Bóng người loé lên, Lâm Nhất khẽ lắc mình đã đáp xuống chỗ nhóm người của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Trận chiến này khiến tất cả mọi người phải đánh giá lại người thiếu niên trước mặt mình.
Người thiếu niên nọ từng một mình đứng trong gió tuyết, phẫn nộ tuốt kiếm, ân nghĩa ngất trời. Nhưng nếu thực sự cho rằng hắn tốt tính mà có thể tuỳ ý đánh võ mồm để chiếm chút cảm giác thắng lợi thì kết quả của Thông Nguyên chính là một minh chứng rõ nhất.
“Chư Thiên Ấn, lấy kiếm hoá thiên, đệ học được từ lúc nào vậy?”
Sóng mắt Hân Nghiên long lanh nhìn về phía thiếu niên, ánh sáng trong mắt vô cùng rực rỡ. Cô ấy càng ngày càng không thể nhìn thấu được con người của tiểu sư đệ này.
“Chắc là mấy ngày trước”.
Lâm Nhất không hề giấu diếm, nói đúng sự thực.
“Tên nhóc này, không nhìn ra được cũng là người nóng tính. Nhưng mà… ta thích!”