*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi hắn đang kinh ngạc, cả lớp kén máu vỡ thành vụn, một luồng sát khí mạnh mẽ và táo bạo phóng thẳng lên trời.
Những đám mây trên bầu trời nhốn nháo tản ra, đất trời, mây gió đổi sắc khi đối mặt với luồng sát khí này.
Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ thì thấy dưới hố sâu, bộ lông của ngựa Huyết Long mượt mà như một chiếc gương lưu ly huyết sắc, nhưng trên lưng lại mọc ra thêm vài nhúm lông màu bạc, trông như khắc hình lên trên đó, toát ra hơi thở cổ xưa.
“Lực lượng huyết mạch của con ngựa ngốc này lại thức tỉnh một phần nữa rồi”.
Lâm Nhất nghiêm túc khẽ thở dài, tia long uy lúc có lúc không trên người ngựa Huyết Long lúc trước đã hoàn toàn cô đọng thành thực thể.
Rắc!
Khi hắn đang cảm thán, xương và da thịt trên lưng ngựa Huyết Long đồng loạt ngọ nguậy, ngay sau đó biến ra một đôi cánh rồng trơn nhẵn đỏ như máu. Đôi cánh rồng này dung hợp hoàn hảo với cơ thể nó, thoạt nhìn không hề có gì kì quặc, trông có vẻ vô cùng đẹp.
Đúng như hắn đã đoán!
Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, lúc trước ngựa Huyết Long từng dị hoá một lần ở hồ Tử Vân, nó đã hoàn toàn biến thành một con dực long. Mặc dù khí thế rất đáng sợ nhưng lại có gì đó kì quái, kể từ lần đó ngựa Huyết Long không thể dị hoá thành công được nữa.
Sau đó Lâm Nhất suy đoán, có thể khi đó là ngựa Huyết Long dị hoá huyết mạch trong tình huống cấp bách, không phải là thức tỉnh huyết mạch chân chính.
Lúc này mới được coi là thức tỉnh chân chính. Dù chưa hoá thành hình rồng, nhưng đôi cánh rồng này rõ ràng có lai lịch rất lớn.
Hí!
Khi hắn đang quan sát, một tia huyết quang chợt lướt qua, là ngựa Huyết Long giương cánh bay ra khỏi hố sâu, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Tốc độ nhanh quá”.
Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, tốc độ này nhanh đến mức hắn không theo kịp.
Nếu gặp phải kẻ địch có tốc độ này, với thủ đoạn của Lâm Nhất chắc chắn sẽ không giữ hắn ta lại được, sẽ trở nên vô cùng bị động.
Thấy Lâm Nhất kinh ngạc, ngựa Huyết Long nhe hai hàm răng cửa, cười khá là đắc ý.
Lâm Nhất cất roi Tử Diễm Lôi Hoàng rồi nhảy lên lưng ngựa, nhìn về phía trước, cười nhẹ: “Đi thôi”.
Đã đến lúc đi Lôi Châu rồi.
Lôi Châu, nơi được gọi là đỉnh chóp của Nam Vực, yêu nghiệt tụ hội, nhân tài mới nổi xuất hiện lớp lớp, hắn cũng phải đi cho biết mới được.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!
Khi hắn đang kinh ngạc, cả lớp kén máu vỡ thành vụn, một luồng sát khí mạnh mẽ và táo bạo phóng thẳng lên trời.
Những đám mây trên bầu trời nhốn nháo tản ra, đất trời, mây gió đổi sắc khi đối mặt với luồng sát khí này.
Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ thì thấy dưới hố sâu, bộ lông của ngựa Huyết Long mượt mà như một chiếc gương lưu ly huyết sắc, nhưng trên lưng lại mọc ra thêm vài nhúm lông màu bạc, trông như khắc hình lên trên đó, toát ra hơi thở cổ xưa.
“Lực lượng huyết mạch của con ngựa ngốc này lại thức tỉnh một phần nữa rồi”.
Lâm Nhất nghiêm túc khẽ thở dài, tia long uy lúc có lúc không trên người ngựa Huyết Long lúc trước đã hoàn toàn cô đọng thành thực thể.
Rắc!
Khi hắn đang cảm thán, xương và da thịt trên lưng ngựa Huyết Long đồng loạt ngọ nguậy, ngay sau đó biến ra một đôi cánh rồng trơn nhẵn đỏ như máu. Đôi cánh rồng này dung hợp hoàn hảo với cơ thể nó, thoạt nhìn không hề có gì kì quặc, trông có vẻ vô cùng đẹp.
Đúng như hắn đã đoán!
Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, lúc trước ngựa Huyết Long từng dị hoá một lần ở hồ Tử Vân, nó đã hoàn toàn biến thành một con dực long. Mặc dù khí thế rất đáng sợ nhưng lại có gì đó kì quái, kể từ lần đó ngựa Huyết Long không thể dị hoá thành công được nữa.
Sau đó Lâm Nhất suy đoán, có thể khi đó là ngựa Huyết Long dị hoá huyết mạch trong tình huống cấp bách, không phải là thức tỉnh huyết mạch chân chính.
Lúc này mới được coi là thức tỉnh chân chính. Dù chưa hoá thành hình rồng, nhưng đôi cánh rồng này rõ ràng có lai lịch rất lớn.
Hí!
Khi hắn đang quan sát, một tia huyết quang chợt lướt qua, là ngựa Huyết Long giương cánh bay ra khỏi hố sâu, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Tốc độ nhanh quá”.
Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, tốc độ này nhanh đến mức hắn không theo kịp.
Nếu gặp phải kẻ địch có tốc độ này, với thủ đoạn của Lâm Nhất chắc chắn sẽ không giữ hắn ta lại được, sẽ trở nên vô cùng bị động.
Thấy Lâm Nhất kinh ngạc, ngựa Huyết Long nhe hai hàm răng cửa, cười khá là đắc ý.
Lâm Nhất cất roi Tử Diễm Lôi Hoàng rồi nhảy lên lưng ngựa, nhìn về phía trước, cười nhẹ: “Đi thôi”.
Đã đến lúc đi Lôi Châu rồi.
Lôi Châu, nơi được gọi là đỉnh chóp của Nam Vực, yêu nghiệt tụ hội, nhân tài mới nổi xuất hiện lớp lớp, hắn cũng phải đi cho biết mới được.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!