“Cũng may, nơi này là Thiên Lộ, có rất nhiều di tích thượng cổ và truyền thừa, trong thành Tứ Tượng cũng có phường thị, chắc chắn không có chuyện không mua được”.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Cuối cùng, trong số rất nhiều thiên tài địa bảo và dược thánh, Lâm Nhất chỉ lấy Chân Long Thánh Dịch và đan Huyết Diễm. Số thiên tài địa bảo còn lại tuy có giá trị liên thành, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ hắn không cần dùng đến.
Việc này khiến ngựa Huyết Long rất vui vẻ, nó nhe rằng cười, nhanh tay thu hết số bảo bối này vào túi trữ vật một lần nữa.
Nó cẩn thận từng chút một, vô cùng cẩn thận, bởi lẽ mấy thứ này đều là mệnh của nó.
Lâm Nhất mở cái túi trữ vật thứ ba ra, bên trong chính là các loại bí bảo và đạo binh, nhìn mà đầu choáng mắt hoa, bởi vì… rất nhiều.
Lâm Nhất thầm líu lưỡi, cũng không biết tên nhóc này đã cuỗm được nhiều bảo bối như vậy từ khi nào.
"Đây là..!"
Lâm Nhất không thể dời mắt được nữa, bởi vì hắn nhìn thấy ba món trọng bảo. Đó chính là ba món trọng bảo mà Giới Tử đã từng sử dụng, Thần U Cổ Bi, Thiên Càn Chiến Kỳ, Thái Cổ Ma Trảo. Trước đó, ba món bảo vật này đã khiến hắn ăn không ít khổ.
Vậy mà giờ lại bị ngựa Huyết Long lấy được, hẳn là Tam đại Giới Tử không cách nào chấp nhận được, còn đang nhỏ máu vì tiếc đấy!
Lâm Nhất cẩn thận xem xét một phen, mắt hắn lóe sáng, chậc chậc lấy làm lạ.
Quả thật đều là trọng bảo, nếu không phải do ba tên Chiến Tướng đứng đầu chưa có đủ thực lực, không cách nào phát huy được toàn bộ uy năng của chúng, thì e là ngày đó Lâm Nhất đã gặp phải bi kịch rồi.
Đáng tiếc, hắn đã có Thần Ảnh Quyền Sáo và roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không thể dùng thêm được nữa, nếu không thật sự quá nghịch thiên.
Ngoài ra, ba món trọng bảo này có niên đại rất xa xưa, số lần sử dụng quá nhiều nên có một số tổn thương đã không cách nào chữa trị được.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường khi nhìn vào tấm Thần U Cổ Bi kia, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ từ nó.
Dường như tấm Thần U Cổ Bi này có ẩn chứa bí mật gì đó.
Cổ Bi, Ma Trảo, Chiến Kỳ đều là chí bảo, tuy nhiên Cổ Bi lại khiến Lâm Nhất có cảm giác niên đại của nó dường như xa xưa hơn.
Nhớ ngày đó trong tấm Cổ Bi này có phong ấn một tàn hồn, tàn hồn đó có thực lực cực kỳ khủng bố, hắn khống chế chiến mâu, chỉ một kích đã đẩy lui Lâm Nhất, mang đến phiền toái rất lớn cho hắn.
Ông!
Lâm Nhất thử điều khiển Cổ Bi, nhưng nhận ra có một lực phong ấn vô hình ngăn cản hồn lực của hắn thăm dò bên trong.
Xem ra nếu không có pháp môn tương ứng thì không cách nào điều khiển được thứ này, trừ phi dùng cường lực từ bên ngoài mạnh mẽ phá giải. Tuy nhiên, với tình cảnh của Lâm Nhất hiện tại thì việc này không hề dễ.
Hắn liếc nhìn thêm vài lần, văn tự trên Cổ Bi cực kỳ tà dị, cứ như một lỗ đen có thể cắn nuốt hồn phách của người ta vậy.
“Nói không chừng tấm Cổ Bi này thực sự có thể hút lấy hồn phách và phong ấn…”
Lâm Nhất lẩm bẩm, nếu thế, cũng có thể giải thích được vì sao nó có thể phong ấn tàn hồn thượng cổ được rồi.
Nếu thứ này thật sự có thể thu hút hồn phách, hẳn là bí mật này vẫn chưa bị… đám Giới Tử phát hiện, bởi vì khi điều động bảo vật, bọn họ chỉ biết dùng tàn hồn trong đó để tác chiến.
Có lẽ vẫn còn một vài bí mật nào đó, Lâm Nhất lẩm bẩm.
Thu.
Hắn vung tay lên, thu tấm Cổ Bi kia vào túi trữ vật của mình, có thể sau này sẽ có chỗ dùng đến.
Còn những bí bảo khác thì Lâm Nhất chỉ liếc sơ qua, có thể thấy được đều là những bảo bối cực kỳ quý hiếm, nhưng hắn chỉ có một người, không thể dùng hết được, vả lại, mấy thứ này cũng không khiến thực lực có bước tăng trưởng quá lớn.
Ngựa Huyết Long vội vàng ôm số bí bảo còn lại vào trong ngực, cẩn thận thu từng cái vào túi trữ vật của mình.
Năm vạn viên đan Tinh Thần, một lọ đan Huyết Diễm, một giọt Chân Long Thánh Dịch cùng một tấm Thần U Cổ Bi… Đây đã là một phần của cải khổng lồ rồi, đặc biệt là hơn năm vạn viên đan Tinh Thần kia, dù là với Giới Tử thì đó cũng là một con số rất lớn.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Cuối cùng, trong số rất nhiều thiên tài địa bảo và dược thánh, Lâm Nhất chỉ lấy Chân Long Thánh Dịch và đan Huyết Diễm. Số thiên tài địa bảo còn lại tuy có giá trị liên thành, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ hắn không cần dùng đến.
Việc này khiến ngựa Huyết Long rất vui vẻ, nó nhe rằng cười, nhanh tay thu hết số bảo bối này vào túi trữ vật một lần nữa.
Nó cẩn thận từng chút một, vô cùng cẩn thận, bởi lẽ mấy thứ này đều là mệnh của nó.
Lâm Nhất mở cái túi trữ vật thứ ba ra, bên trong chính là các loại bí bảo và đạo binh, nhìn mà đầu choáng mắt hoa, bởi vì… rất nhiều.
Lâm Nhất thầm líu lưỡi, cũng không biết tên nhóc này đã cuỗm được nhiều bảo bối như vậy từ khi nào.
"Đây là..!"
Lâm Nhất không thể dời mắt được nữa, bởi vì hắn nhìn thấy ba món trọng bảo. Đó chính là ba món trọng bảo mà Giới Tử đã từng sử dụng, Thần U Cổ Bi, Thiên Càn Chiến Kỳ, Thái Cổ Ma Trảo. Trước đó, ba món bảo vật này đã khiến hắn ăn không ít khổ.
Vậy mà giờ lại bị ngựa Huyết Long lấy được, hẳn là Tam đại Giới Tử không cách nào chấp nhận được, còn đang nhỏ máu vì tiếc đấy!
Lâm Nhất cẩn thận xem xét một phen, mắt hắn lóe sáng, chậc chậc lấy làm lạ.
Quả thật đều là trọng bảo, nếu không phải do ba tên Chiến Tướng đứng đầu chưa có đủ thực lực, không cách nào phát huy được toàn bộ uy năng của chúng, thì e là ngày đó Lâm Nhất đã gặp phải bi kịch rồi.
Đáng tiếc, hắn đã có Thần Ảnh Quyền Sáo và roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không thể dùng thêm được nữa, nếu không thật sự quá nghịch thiên.
Ngoài ra, ba món trọng bảo này có niên đại rất xa xưa, số lần sử dụng quá nhiều nên có một số tổn thương đã không cách nào chữa trị được.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường khi nhìn vào tấm Thần U Cổ Bi kia, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ từ nó.
Dường như tấm Thần U Cổ Bi này có ẩn chứa bí mật gì đó.
Cổ Bi, Ma Trảo, Chiến Kỳ đều là chí bảo, tuy nhiên Cổ Bi lại khiến Lâm Nhất có cảm giác niên đại của nó dường như xa xưa hơn.
Nhớ ngày đó trong tấm Cổ Bi này có phong ấn một tàn hồn, tàn hồn đó có thực lực cực kỳ khủng bố, hắn khống chế chiến mâu, chỉ một kích đã đẩy lui Lâm Nhất, mang đến phiền toái rất lớn cho hắn.
Ông!
Lâm Nhất thử điều khiển Cổ Bi, nhưng nhận ra có một lực phong ấn vô hình ngăn cản hồn lực của hắn thăm dò bên trong.
Xem ra nếu không có pháp môn tương ứng thì không cách nào điều khiển được thứ này, trừ phi dùng cường lực từ bên ngoài mạnh mẽ phá giải. Tuy nhiên, với tình cảnh của Lâm Nhất hiện tại thì việc này không hề dễ.
Hắn liếc nhìn thêm vài lần, văn tự trên Cổ Bi cực kỳ tà dị, cứ như một lỗ đen có thể cắn nuốt hồn phách của người ta vậy.
“Nói không chừng tấm Cổ Bi này thực sự có thể hút lấy hồn phách và phong ấn…”
Lâm Nhất lẩm bẩm, nếu thế, cũng có thể giải thích được vì sao nó có thể phong ấn tàn hồn thượng cổ được rồi.
Nếu thứ này thật sự có thể thu hút hồn phách, hẳn là bí mật này vẫn chưa bị… đám Giới Tử phát hiện, bởi vì khi điều động bảo vật, bọn họ chỉ biết dùng tàn hồn trong đó để tác chiến.
Có lẽ vẫn còn một vài bí mật nào đó, Lâm Nhất lẩm bẩm.
Thu.
Hắn vung tay lên, thu tấm Cổ Bi kia vào túi trữ vật của mình, có thể sau này sẽ có chỗ dùng đến.
Còn những bí bảo khác thì Lâm Nhất chỉ liếc sơ qua, có thể thấy được đều là những bảo bối cực kỳ quý hiếm, nhưng hắn chỉ có một người, không thể dùng hết được, vả lại, mấy thứ này cũng không khiến thực lực có bước tăng trưởng quá lớn.
Ngựa Huyết Long vội vàng ôm số bí bảo còn lại vào trong ngực, cẩn thận thu từng cái vào túi trữ vật của mình.
Năm vạn viên đan Tinh Thần, một lọ đan Huyết Diễm, một giọt Chân Long Thánh Dịch cùng một tấm Thần U Cổ Bi… Đây đã là một phần của cải khổng lồ rồi, đặc biệt là hơn năm vạn viên đan Tinh Thần kia, dù là với Giới Tử thì đó cũng là một con số rất lớn.