Theo suy nghĩ của Trần Huyền, Lâm Nhất nên rời khỏi nơi thị phi này ngay bây giờ, sớm ngày tăng cường tu vi, để không bị đám người này tìm được trước khi Thương Long Cấm Giới mở ra, đồng thời chuẩn bị đủ sức tự vệ.
Khi mọi người đang nóng lòng chờ đợi, tâm trạng ai cũng rất phức tạp.
Trong kết giới hoả diễm đột nhiên bắn ra một người, người nọ hộc máu, sắc mặt cực kì tái nhợt, xương sườn trước ngực bị gãy và lõm vào thành hình nắm đấm, hắn ta cầm trong tay một cây roi phát huyết quang.
Giới vực U Vân, Trần An!
Khi nhìn thấy roi Huyết Mãng, mọi người lập tức đoán được thân phận của người này, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn ta, ai cũng hít vào một hơi.
Ai làm?
“Cuối cùng cũng ra ngoài”.
Trần An rơi xuống nhanh như chớp, khi đặt chân xuống đất, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.
“Là Trần An thật, tại sao hắn ta lại là người đầu tiên ra ngoài?”
“Bị thương nặng quá, không biết là do ai ra tay”.
Yên tĩnh qua đi, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, các nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao thay đổi sắc mặt. Theo họ, Lâm Nhất không có đạo binh thì phải là người bị loại đầu tiên mới đúng.
Rắc!
Nhưng khi mọi người đang nghi hoặc, một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc chợt vang lên, kiếm quang chói mắt chiếu rọi khu vực này thành hai màu xanh tím.
Một tia kiếm quang đâm xuyên kết giới hoả diễm rồi bắn về phía này, để lại lỗ thủng rất to trên kết giới.
Không ổn!
Mọi người giật nảy mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, điên cuồng lùi về sau.
“Chết tiệt!”
Vẻ khiếp sợ không thể tả bằng lời chợt thoáng qua trong mắt Trần An, hắn ta nổi giận mắng, dồn hết sức đẩy chân nguyên ở hai đại khí hải vào roi Huyết Mãng.
Trong tích tắc, roi Huyết Mãng to lên và biến thành một con mãng xà huyết sắc dài nghìn trượng.
Rầm rầm!
Dưới sự khống chế của Trần An, mãng xà điên cuồng bay múa, bầu trời chằng chịt những vệt huyết sắc, nhiều người xui xẻo không kịp né tránh đã bị cuốn thành thịt vụn ngay tại chỗ.
Hai mắt Trần An nổi lên tơ máu đáng sợ, hắn ta không hề quan tâm đến việc những người này sống hay chết.
Lúc này hắn ta chỉ có một mục đích, đỡ nhát kiếm này!
Theo suy đoán của hắn ta, nhát kiếm này chỉ dựa vào uy lực đạo binh là có thể đỡ được, dù không đỡ được cũng có thể làm giảm phần lớn uy lực, không đến mức chết.
Chỉ cần không chết, với tư cách là yêu nghiệt giới vực cấp cao, hắn ta có rất nhiều cách để khôi phục trạng thái tốt nhất.
Nhìn thấy dị tượng đáng sợ do roi Huyết Mãng tạo ra, những người đã lùi ra xa đều kinh ngạc trố mắt.
Đây là thực lực ở trạng thái đỉnh cao của yêu nghiệt giới vực cấp cao khi có đạo binh trong tay ư?
Quá đáng sợ!
Khi mọi người đang nóng lòng chờ đợi, tâm trạng ai cũng rất phức tạp.
Trong kết giới hoả diễm đột nhiên bắn ra một người, người nọ hộc máu, sắc mặt cực kì tái nhợt, xương sườn trước ngực bị gãy và lõm vào thành hình nắm đấm, hắn ta cầm trong tay một cây roi phát huyết quang.
Giới vực U Vân, Trần An!
Khi nhìn thấy roi Huyết Mãng, mọi người lập tức đoán được thân phận của người này, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn ta, ai cũng hít vào một hơi.
Ai làm?
“Cuối cùng cũng ra ngoài”.
Trần An rơi xuống nhanh như chớp, khi đặt chân xuống đất, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.
“Là Trần An thật, tại sao hắn ta lại là người đầu tiên ra ngoài?”
“Bị thương nặng quá, không biết là do ai ra tay”.
Yên tĩnh qua đi, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, các nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao thay đổi sắc mặt. Theo họ, Lâm Nhất không có đạo binh thì phải là người bị loại đầu tiên mới đúng.
Rắc!
Nhưng khi mọi người đang nghi hoặc, một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc chợt vang lên, kiếm quang chói mắt chiếu rọi khu vực này thành hai màu xanh tím.
Một tia kiếm quang đâm xuyên kết giới hoả diễm rồi bắn về phía này, để lại lỗ thủng rất to trên kết giới.
Không ổn!
Mọi người giật nảy mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, điên cuồng lùi về sau.
“Chết tiệt!”
Vẻ khiếp sợ không thể tả bằng lời chợt thoáng qua trong mắt Trần An, hắn ta nổi giận mắng, dồn hết sức đẩy chân nguyên ở hai đại khí hải vào roi Huyết Mãng.
Trong tích tắc, roi Huyết Mãng to lên và biến thành một con mãng xà huyết sắc dài nghìn trượng.
Rầm rầm!
Dưới sự khống chế của Trần An, mãng xà điên cuồng bay múa, bầu trời chằng chịt những vệt huyết sắc, nhiều người xui xẻo không kịp né tránh đã bị cuốn thành thịt vụn ngay tại chỗ.
Hai mắt Trần An nổi lên tơ máu đáng sợ, hắn ta không hề quan tâm đến việc những người này sống hay chết.
Lúc này hắn ta chỉ có một mục đích, đỡ nhát kiếm này!
Theo suy đoán của hắn ta, nhát kiếm này chỉ dựa vào uy lực đạo binh là có thể đỡ được, dù không đỡ được cũng có thể làm giảm phần lớn uy lực, không đến mức chết.
Chỉ cần không chết, với tư cách là yêu nghiệt giới vực cấp cao, hắn ta có rất nhiều cách để khôi phục trạng thái tốt nhất.
Nhìn thấy dị tượng đáng sợ do roi Huyết Mãng tạo ra, những người đã lùi ra xa đều kinh ngạc trố mắt.
Đây là thực lực ở trạng thái đỉnh cao của yêu nghiệt giới vực cấp cao khi có đạo binh trong tay ư?
Quá đáng sợ!