Trong khoảng thời gian này, ba người đã cô đọng Bán Bộ Thiên Phách đến cực hạn, thực lực có tiến bộ không ít, nhưng suy cho cùng vẫn không thăng cấp lên Thiên Phách, cho nên tại Hỏa Vân giới này, khi đối diện với nhân tài kiệt xuất thực lực gần tương đương Phong Huyền, thật sự có hơi không đủ nhìn. Tuy nhiên, bọn họ vẫn vì đạo nghĩa không chùn bước, cắn răng đứng ra.
Tình trạng của Lâm Nhất hiện tại hoặc là vĩnh viễn không tỉnh lại, hoặc là sau khi tỉnh lại sẽ thoát thai hoán cốt, thực lực tăng vọt.
Bất kể khả năng thứ hai có thấp cỡ nào đi nữa thì ba người cũng bằng lòng tranh thủ chút thời gian cho hắn.
“Xem ra Lâm Nhất đã thật sự gặp chuyện, lão Nhị, lão Tam, trực tiếp xông lên phế tên tiểu tử kia, còn ba vị tiểu bằng hữu này cứ để ta chăm sóc”.
Ánh mắt như rắn độc của Diêm Thiết quét qua ba người Phương Thiếu Vũ, hắn ta nhanh chóng nhìn ra mánh khóe, lúc này, miệng lập tức nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ và nói.
Sắc mặt ba người Phương Thiếu Vũ liền thay đổi, tên Diêm Thiết này quả thật có hơi đáng sợ, chỉ một thoáng mà đã nhìn ra suy nghĩ của ba người họ.
“Mặc kệ, cứ ngăn bọn họ lại!”
Ánh mắt Phương Thiếu Vũ rét lạnh, chân nguyên toàn thân lập tức sôi trào, ý định liều chết ngăn cản một phen.
“Vinh hạnh có bằng hữu từ phương xa tới, Phương huynh cứ an tâm, chớ vội!”
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo từ trên cao truyền xuống, ba người Chúc Thanh Sơn lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Lâm Nhất đã tỉnh!
“Không chết? Rất tốt, Phong sư huynh đã căn dặn cố sức bắt sống ngươi mang về, nếu để ngươi chết thì lợi cho ngươi quá rồi!”
Ba người Diêm Thiết thoáng sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười, khoảnh khắc cả ba cùng ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt bọn họ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Trên đầu Long Tượng có một người đang đứng, áo dài màu xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm. Ánh ban mai làm nổi bật từng đường nét thanh tú cùng diện mạo bất phàm, khôi ngô tuấn tú.
Không thể nào!
Sao trên đầu Long Tượng lại có người đứng?
Tại khoảng không Thiên Lộ này, hễ là nơi tụ tập thì dù thành trì có đơn sơ cỡ nào cũng có Long Tượng tồn tại với mục đích che chở mọi người.
Long Tượng tràn đầy thần bí, bản thân nó lại là bảo địa tuyệt diệu, ai ai cũng biết… đầu Long Tượng chính là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Không bàn đến chuyện có tư cách leo lên đó hay không, chỉ cần ai dám giẫm lên thì sẽ gặp xúi quẩy, thân tiêu đạo vẫn, ngay cả Thần Tiên cũng không cứu được.
Ba người của Hỏa Vân giới đến sớm hơn các nhân tài kiệt xuất của giới vực khác, cho nên biết rất rõ cấm kỵ đáng sợ này. Lúc mới đến, có nhiều yêu nghiệt giới vực ngang tàng bướng bỉnh, không tin vào lời căn dặn của tổ tiên, không phục cấm kỵ, thế nhưng không có bất kỳ một ngoại lệ nào cả, tất cả đều chết.
Chính mắt bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều người chết trên đầu rồng kia, máu thịt be bét, cực kỳ thê thảm.
Đừng nói là sống sót, chỉ riêng việc có thể kiên trì nán lại trên đó một lát thôi cũng đã là tồn tại khó lường rồi.
Tình trạng của Lâm Nhất hiện tại hoặc là vĩnh viễn không tỉnh lại, hoặc là sau khi tỉnh lại sẽ thoát thai hoán cốt, thực lực tăng vọt.
Bất kể khả năng thứ hai có thấp cỡ nào đi nữa thì ba người cũng bằng lòng tranh thủ chút thời gian cho hắn.
“Xem ra Lâm Nhất đã thật sự gặp chuyện, lão Nhị, lão Tam, trực tiếp xông lên phế tên tiểu tử kia, còn ba vị tiểu bằng hữu này cứ để ta chăm sóc”.
Ánh mắt như rắn độc của Diêm Thiết quét qua ba người Phương Thiếu Vũ, hắn ta nhanh chóng nhìn ra mánh khóe, lúc này, miệng lập tức nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ và nói.
Sắc mặt ba người Phương Thiếu Vũ liền thay đổi, tên Diêm Thiết này quả thật có hơi đáng sợ, chỉ một thoáng mà đã nhìn ra suy nghĩ của ba người họ.
“Mặc kệ, cứ ngăn bọn họ lại!”
Ánh mắt Phương Thiếu Vũ rét lạnh, chân nguyên toàn thân lập tức sôi trào, ý định liều chết ngăn cản một phen.
“Vinh hạnh có bằng hữu từ phương xa tới, Phương huynh cứ an tâm, chớ vội!”
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo từ trên cao truyền xuống, ba người Chúc Thanh Sơn lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Lâm Nhất đã tỉnh!
“Không chết? Rất tốt, Phong sư huynh đã căn dặn cố sức bắt sống ngươi mang về, nếu để ngươi chết thì lợi cho ngươi quá rồi!”
Ba người Diêm Thiết thoáng sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười, khoảnh khắc cả ba cùng ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt bọn họ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Trên đầu Long Tượng có một người đang đứng, áo dài màu xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm. Ánh ban mai làm nổi bật từng đường nét thanh tú cùng diện mạo bất phàm, khôi ngô tuấn tú.
Không thể nào!
Sao trên đầu Long Tượng lại có người đứng?
Tại khoảng không Thiên Lộ này, hễ là nơi tụ tập thì dù thành trì có đơn sơ cỡ nào cũng có Long Tượng tồn tại với mục đích che chở mọi người.
Long Tượng tràn đầy thần bí, bản thân nó lại là bảo địa tuyệt diệu, ai ai cũng biết… đầu Long Tượng chính là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Không bàn đến chuyện có tư cách leo lên đó hay không, chỉ cần ai dám giẫm lên thì sẽ gặp xúi quẩy, thân tiêu đạo vẫn, ngay cả Thần Tiên cũng không cứu được.
Ba người của Hỏa Vân giới đến sớm hơn các nhân tài kiệt xuất của giới vực khác, cho nên biết rất rõ cấm kỵ đáng sợ này. Lúc mới đến, có nhiều yêu nghiệt giới vực ngang tàng bướng bỉnh, không tin vào lời căn dặn của tổ tiên, không phục cấm kỵ, thế nhưng không có bất kỳ một ngoại lệ nào cả, tất cả đều chết.
Chính mắt bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều người chết trên đầu rồng kia, máu thịt be bét, cực kỳ thê thảm.
Đừng nói là sống sót, chỉ riêng việc có thể kiên trì nán lại trên đó một lát thôi cũng đã là tồn tại khó lường rồi.