“Thú vị thật, dường như Bạch Lê Hiên thắng rất dễ dàng”.
“Nói không chừng danh ngạch của nhóm hai sẽ có hắn trong đó”.
Sự tỉnh táo của Bạch Lê Hiên khiến mắt nhiều người tỏa sáng, có cảm giác cơ hội tiến vào vòng trong của hắn ta rất lớn.
Bất giác, Lâm Nhất đã đấu được 7 trận, đều thắng được một cách tương đối nhẹ nhàng, trong số đó, có vài người đã chủ động nhận thua. Long Ảnh của hắn đã lẳng lặng nhảy lên độ cao bốn trượng, tiến bộ cực nhanh.
Lâm Nhất đấu 7 trận toàn thắng, tuy nhiên, danh tiếng trong tổ 4 đều bị Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch và Lâm Đào của Huyền Dương Điện cướp mất.
Đặc biệt là Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch, đến vòng xếp hạng bảng 100, cuối cùng, thực lực của bọn họ cũng đã lộ ra đôi chút.
Kiếm pháp của hai người này có đầy đủ phong thái, kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc lạnh lẽo như trời đông giá rét, mũi kiếm đi đến đâu, dường như có thể đóng băng toàn bộ nơi đó. Trong trận chiến nổi bật nhất của hắn ta, kiếm vừa ra được nửa tấc, ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn đóng băng đối thủ, khiến người xem vô cùng kinh hãi.
Vừa nhanh lại vừa lạnh, quả thật khó mà chống đỡ được!
Kiếm của Lý Mộ Bạch thì phân hợp đều hoành tráng, phân hóa lực lượng, chỉ điểm sơn hà. Kiếm của hắn ta chất chứa một loại khí phách to lớn, khoảnh khắc kiếm quang mênh mông lóe lên, dường như có một bức sơn hà đồ được trải rộng ra, đại khí mà hào hùng.
Biểu hiện kinh diễm của hai đại kiếm khách khiến lòng người rung động không thôi, thế mới biết Nam Hoa Thất Anh cũng có phân cao thấp.
Bất kể là Lý Mộ Bạch hay Nam Cung Vãn Ngọc thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với Tịch Phong, yêu nghiệt mà Lâm Nhất đã đánh bại trước đó. Nhiều người thầm nghĩ, Tịch Phong đứng hàng thứ 10 trên bảng Long Vân ắt có cái lý của nó, có lẽ thực lực của hắn ta thật sự ở kế cuối.
Còn Lâm Đào, hắn ta thể hiện khí chất hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nho nhã của mình, quyền pháp của người này khủng bố tuyệt luân, lại dữ tợn và bá đạo.
Mỗi một quyền đánh ra đều hệt như núi lửa phun trào, sóng nhiệt cuồn cuộn vô cùng vô tận lan ra. Quyền mang chấn động khiến mặt nước xung quanh đài Thăng Long bị kích thích, hình thành những con sóng cao gần mấy trăm trượng, thoạt nhìn hệt như một dãy núi nhấp nhô.
Uy áp cực kỳ bá đạo đến từ ngọn lửa kia khiến mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc hắn ta đã tu luyện Huyền Dương Quyết đến tầng bao nhiêu.
Sự mạnh mẽ của ba người này mang đến cảm giác rất khác biệt.
Bọn họ còn chưa giao đấu, nhưng với duệ khí từng người thể hiện có thể thấy rõ thái độ của ba người này đối với danh ngạch hạt giống: Ta mặc kệ ngươi là ai!
Thậm chí, có người nhìn ra được dường như đám người này đang muốn thị uy với Lâm Nhất, danh ngạch hạt giống là chuyện của Nam Hoa Thất Anh, hắn đừng có chõ mũi vào, cũng đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào khác.
“Tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, nội tình hùng hậu của thế lực cấp bá chủ, công pháp cao cấp, sâu không lường được, ngộ tính cùng căn cốt đỉnh cao, rất khó tưởng tượng được, ngoại trừ Tam Tiểu Vương, còn ai có thể áp chế được ba người này”.
“Nói không chừng danh ngạch của nhóm hai sẽ có hắn trong đó”.
Sự tỉnh táo của Bạch Lê Hiên khiến mắt nhiều người tỏa sáng, có cảm giác cơ hội tiến vào vòng trong của hắn ta rất lớn.
Bất giác, Lâm Nhất đã đấu được 7 trận, đều thắng được một cách tương đối nhẹ nhàng, trong số đó, có vài người đã chủ động nhận thua. Long Ảnh của hắn đã lẳng lặng nhảy lên độ cao bốn trượng, tiến bộ cực nhanh.
Lâm Nhất đấu 7 trận toàn thắng, tuy nhiên, danh tiếng trong tổ 4 đều bị Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch và Lâm Đào của Huyền Dương Điện cướp mất.
Đặc biệt là Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch, đến vòng xếp hạng bảng 100, cuối cùng, thực lực của bọn họ cũng đã lộ ra đôi chút.
Kiếm pháp của hai người này có đầy đủ phong thái, kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc lạnh lẽo như trời đông giá rét, mũi kiếm đi đến đâu, dường như có thể đóng băng toàn bộ nơi đó. Trong trận chiến nổi bật nhất của hắn ta, kiếm vừa ra được nửa tấc, ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn đóng băng đối thủ, khiến người xem vô cùng kinh hãi.
Vừa nhanh lại vừa lạnh, quả thật khó mà chống đỡ được!
Kiếm của Lý Mộ Bạch thì phân hợp đều hoành tráng, phân hóa lực lượng, chỉ điểm sơn hà. Kiếm của hắn ta chất chứa một loại khí phách to lớn, khoảnh khắc kiếm quang mênh mông lóe lên, dường như có một bức sơn hà đồ được trải rộng ra, đại khí mà hào hùng.
Biểu hiện kinh diễm của hai đại kiếm khách khiến lòng người rung động không thôi, thế mới biết Nam Hoa Thất Anh cũng có phân cao thấp.
Bất kể là Lý Mộ Bạch hay Nam Cung Vãn Ngọc thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với Tịch Phong, yêu nghiệt mà Lâm Nhất đã đánh bại trước đó. Nhiều người thầm nghĩ, Tịch Phong đứng hàng thứ 10 trên bảng Long Vân ắt có cái lý của nó, có lẽ thực lực của hắn ta thật sự ở kế cuối.
Còn Lâm Đào, hắn ta thể hiện khí chất hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nho nhã của mình, quyền pháp của người này khủng bố tuyệt luân, lại dữ tợn và bá đạo.
Mỗi một quyền đánh ra đều hệt như núi lửa phun trào, sóng nhiệt cuồn cuộn vô cùng vô tận lan ra. Quyền mang chấn động khiến mặt nước xung quanh đài Thăng Long bị kích thích, hình thành những con sóng cao gần mấy trăm trượng, thoạt nhìn hệt như một dãy núi nhấp nhô.
Uy áp cực kỳ bá đạo đến từ ngọn lửa kia khiến mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc hắn ta đã tu luyện Huyền Dương Quyết đến tầng bao nhiêu.
Sự mạnh mẽ của ba người này mang đến cảm giác rất khác biệt.
Bọn họ còn chưa giao đấu, nhưng với duệ khí từng người thể hiện có thể thấy rõ thái độ của ba người này đối với danh ngạch hạt giống: Ta mặc kệ ngươi là ai!
Thậm chí, có người nhìn ra được dường như đám người này đang muốn thị uy với Lâm Nhất, danh ngạch hạt giống là chuyện của Nam Hoa Thất Anh, hắn đừng có chõ mũi vào, cũng đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào khác.
“Tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, nội tình hùng hậu của thế lực cấp bá chủ, công pháp cao cấp, sâu không lường được, ngộ tính cùng căn cốt đỉnh cao, rất khó tưởng tượng được, ngoại trừ Tam Tiểu Vương, còn ai có thể áp chế được ba người này”.