Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị hất ngược ra sau.
“Cuồng Vân Trảm!”
Vừa đánh lui Thượng Quanh Thanh Hồng, còn chưa kịp thở ra một hơi, Quan Liệt của Bắc Lăng Vực đã giết tới.
Ánh đao rực rỡ phát ra từ một đao dường như muốn chém đứt vòm trời kia trông như một con ác long, nó muốn nuốt sống Lâm Nhất, hung ác khiến lòng người run sợ.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
4. 1000 Năm Tương Phùng
=====================================
Lâm Nhất khép hai ngón tay lại, thoáng chốc, ngón tay phát ra ánh sáng tím chói lọi, như lưu ly.
Keng!
Hai ngón quét ngang giữa hư không, Lâm Nhất chỉ dùng hai ngón tay để cản một đao khủng bố kia.
Ngay lập tức, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp cung điện, cùng với đó là hình ảnh ánh đao vỡ vụn, vô số âm thanh như sấm rền, đinh tai nhức óc.
“Việc này… sao có thể!”
Quan Liệt trợn trừng mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Đạn Chỉ Thần Kiếm – Kiếm Hư Vô Phát!
Lâm Nhất bất chấp tất cả, sắc mặt hắn cực lạnh, trực tiếp cong tay búng ra. Sau lưng, bốn, năm cánh hoa Tử Diên hình thành một hoa trận khổng lồ, ánh sáng xanh trên đầu ngón tay như sấm, cuồng phong như rồng.
Đến khi ngón tay hắn búng ra, hoa rơi đầy trời, Thanh Tiêu có một không hai, kiếm quang ngưng tụ lực phong lôi dũng mãnh mà bá đạo, kích động lao ra.
Phụt!
Gần như ngay khi ngón giữa của hắn búng ra, thân hình Quan Liệt hệt như di chuyển tức thời, phút chốc bị đính chết trên vách tường.
“Ma Quang Chiến Thể!”
Triệu Vũ của Đông La Vực điên cuồng quát lên một tiếng, ma quang trong cơ thể bắt đầu khởi động và bành trướng ra vài vòng, khí lực như Giang Hà cuồn cuộn, điên cuồng trào ra từ trên người hắn ta, khiến cả người càng phồng lên dữ dội. Hắn ta lao vọt tới, hệt như một ngọn núi nguy nga đổ ập đến.
“Múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình!”
Cơ thể Lâm Nhất vặn vẹo hết cỡ giữa không trung, chiến thể Thương Long biến thứ chín lập tức được thi triển, trên không, toàn thân hắn có gần trăm sợi long văn Tử Điện đang chuyển động. Thoạt nhìn, hắn như một con hung thú thời Thái Cổ đang xoay người, thứ vặn vẹo không phải thân thể con người mà là thân rồng thô bạo.
Bốp!
Lâm Nhất duỗi tay đánh ra một trưởng, như cự trảo Thương Long ấn chết mãnh hổ, phút chốc đập bẹp đối phương.
Răng rắc!
Mặt đất lập tức bị nện ra một cái hố to, toàn thân Triệu Vũ đau đớn dữ dội, liên tục phát ra tiếng kêu rên, hắn ta có cảm giác toàn bộ xương cốt của mình vỡ vụn.
Còn chưa đến năm chiêu, ba người, một người bị đính trên vách tường, một người ngũ tạng xáo trộn, một người thì chẳng khác gì một con chó chết, nằm bò trên đất không đứng dậy được.
Đỉnh núi Huyền Hoàng yên tĩnh như chết, trưởng lão Thánh Minh của tất cả các vực chỉ biết há mồm mà nhìn, không nói nên lời.
Nét mặt vui vẻ cùng thoải mái trước đó đã hoàn toàn cứng lại, bọn họ thật sự không dám tin những gì mà mình vừa chứng kiến.
“Cuồng Vân Trảm!”
Vừa đánh lui Thượng Quanh Thanh Hồng, còn chưa kịp thở ra một hơi, Quan Liệt của Bắc Lăng Vực đã giết tới.
Ánh đao rực rỡ phát ra từ một đao dường như muốn chém đứt vòm trời kia trông như một con ác long, nó muốn nuốt sống Lâm Nhất, hung ác khiến lòng người run sợ.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
4. 1000 Năm Tương Phùng
=====================================
Lâm Nhất khép hai ngón tay lại, thoáng chốc, ngón tay phát ra ánh sáng tím chói lọi, như lưu ly.
Keng!
Hai ngón quét ngang giữa hư không, Lâm Nhất chỉ dùng hai ngón tay để cản một đao khủng bố kia.
Ngay lập tức, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp cung điện, cùng với đó là hình ảnh ánh đao vỡ vụn, vô số âm thanh như sấm rền, đinh tai nhức óc.
“Việc này… sao có thể!”
Quan Liệt trợn trừng mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Đạn Chỉ Thần Kiếm – Kiếm Hư Vô Phát!
Lâm Nhất bất chấp tất cả, sắc mặt hắn cực lạnh, trực tiếp cong tay búng ra. Sau lưng, bốn, năm cánh hoa Tử Diên hình thành một hoa trận khổng lồ, ánh sáng xanh trên đầu ngón tay như sấm, cuồng phong như rồng.
Đến khi ngón tay hắn búng ra, hoa rơi đầy trời, Thanh Tiêu có một không hai, kiếm quang ngưng tụ lực phong lôi dũng mãnh mà bá đạo, kích động lao ra.
Phụt!
Gần như ngay khi ngón giữa của hắn búng ra, thân hình Quan Liệt hệt như di chuyển tức thời, phút chốc bị đính chết trên vách tường.
“Ma Quang Chiến Thể!”
Triệu Vũ của Đông La Vực điên cuồng quát lên một tiếng, ma quang trong cơ thể bắt đầu khởi động và bành trướng ra vài vòng, khí lực như Giang Hà cuồn cuộn, điên cuồng trào ra từ trên người hắn ta, khiến cả người càng phồng lên dữ dội. Hắn ta lao vọt tới, hệt như một ngọn núi nguy nga đổ ập đến.
“Múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình!”
Cơ thể Lâm Nhất vặn vẹo hết cỡ giữa không trung, chiến thể Thương Long biến thứ chín lập tức được thi triển, trên không, toàn thân hắn có gần trăm sợi long văn Tử Điện đang chuyển động. Thoạt nhìn, hắn như một con hung thú thời Thái Cổ đang xoay người, thứ vặn vẹo không phải thân thể con người mà là thân rồng thô bạo.
Bốp!
Lâm Nhất duỗi tay đánh ra một trưởng, như cự trảo Thương Long ấn chết mãnh hổ, phút chốc đập bẹp đối phương.
Răng rắc!
Mặt đất lập tức bị nện ra một cái hố to, toàn thân Triệu Vũ đau đớn dữ dội, liên tục phát ra tiếng kêu rên, hắn ta có cảm giác toàn bộ xương cốt của mình vỡ vụn.
Còn chưa đến năm chiêu, ba người, một người bị đính trên vách tường, một người ngũ tạng xáo trộn, một người thì chẳng khác gì một con chó chết, nằm bò trên đất không đứng dậy được.
Đỉnh núi Huyền Hoàng yên tĩnh như chết, trưởng lão Thánh Minh của tất cả các vực chỉ biết há mồm mà nhìn, không nói nên lời.
Nét mặt vui vẻ cùng thoải mái trước đó đã hoàn toàn cứng lại, bọn họ thật sự không dám tin những gì mà mình vừa chứng kiến.