*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất nửa ngồi xổm trên một bệ đá khác, toàn thân yếu ớt, há miệng thở dốc.
Tóc hắn rối bù, mũi, mắt, tai đều chảy máu, miễn cưỡng ngăn lại một kiếm đó khiến hắn bị thương khá nặng.
Nhưng khoé miệng thiếu niên lại nhếch lên ý cười quật cường.
Cuối cùng hắn cũng sống sót!
Trong rừng Táng Kiếm, trong mắt Thập Tam gia và ông lão béo đang ăn cá đều loé lên những tia sáng khác lạ.
Một lát sau, Thập Tam gia vuốt râu cười bảo: “Tiểu tử này sống dai thật.”
Ông lão béo uống một ngụm Hàn Đàm Hương Lộ nhỏ, cười tiếp lời: “Hờ hờ, chống lại trời, đầy rẫy hài cốt, vô tận đoạn kiếm trong Táng Kiếm Đồ cũng không khiến tiểu tử này sợ hãi rút lui, đúng là sống dai thật.”
Cá Tuyết Long đầy ắp trong nồi đã bị hai người ăn hết một phần ba, nhưng thịt má chứa đựng toàn bộ tinh hoá của cá Tuyết Long thì vẫn chưa bị động vào.
Cả hai đều theo dõi đối phương sát sao, ai dám động đến là lập tức rút kiếm… không đúng, là dùng đũa.
Cách đó không xa, ngựa Huyết Long đáng thương nằm bò trên đất nhìn cá Tuyết Long trong nồi. Nước miếng chảy ròng ròng trên đất, đôi mắt đầy sương mù, thật sự là dáng vẻ tủi thân chưa từng có.
“Ăn cá à? Tính cho ta một phần với…”
Nửa khắc sau, Lâm Nhất toàn thân chật vật nhưng lại cười thật tươi bước ra.
Hai ông lão không ngờ Lâm Nhất lại ra sớm như vậy, còn chưa phản ứng lại đã thấy hắn cầm đũa lên gắp phần thịt má trong nồi.
“Đã quá, Tiểu Hồng, ngươi cũng tới ăn đi này.”
Khoảnh khắc thịt má được đưa vào miệng, mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn chưa bao giờ được ăn ngon thế này, niềm vui tràn trề, dư vị bất tận, vết thương đau đớn trên người cũng đỡ hơn rất nhiều.
Ngựa Huyết Long đang ngẩng đầu mong ngóng nhìn hắn.
Lâm Nhất nở nụ cười, cầm cả nồi đứng dậy.
“Dừng lại!”
Thập Tam gia và ông lão béo lập tức đen mặt, đứng dậy quát lớn.
Nhưng hai phần ba số cá Tuyết Long còn lại, cả thịt và nước đều đã bị ngựa Huyết Long nuốt ực.
Ừng ực!
Hai ông lão ngẩng đầu nhìn, ngựa Huyết Long hơi nheo mắt, cảm giác thoả mãn chưa từng thấy lan ra khắp người, nó nhe hai hàm răng cửa nở nụ cười kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ này của ngựa Huyết Long, hai ông lão tức đến mức râu rung lên bần bật.
Thịt má là phần tinh tuý nhất của cá Tuyết Long, bị Lâm Nhất ăn mất thì cũng thôi, bây giờ hơn nửa nồi cá Tuyết Long cả nước lẫn thịt đều đã bị ngựa Huyết Long ăn mất.
“Thứ ngốc này, có phải ngươi định ăn luôn cả nồi không?”
Lâm Nhất nửa ngồi xổm trên một bệ đá khác, toàn thân yếu ớt, há miệng thở dốc.
Tóc hắn rối bù, mũi, mắt, tai đều chảy máu, miễn cưỡng ngăn lại một kiếm đó khiến hắn bị thương khá nặng.
Nhưng khoé miệng thiếu niên lại nhếch lên ý cười quật cường.
Cuối cùng hắn cũng sống sót!
Trong rừng Táng Kiếm, trong mắt Thập Tam gia và ông lão béo đang ăn cá đều loé lên những tia sáng khác lạ.
Một lát sau, Thập Tam gia vuốt râu cười bảo: “Tiểu tử này sống dai thật.”
Ông lão béo uống một ngụm Hàn Đàm Hương Lộ nhỏ, cười tiếp lời: “Hờ hờ, chống lại trời, đầy rẫy hài cốt, vô tận đoạn kiếm trong Táng Kiếm Đồ cũng không khiến tiểu tử này sợ hãi rút lui, đúng là sống dai thật.”
Cá Tuyết Long đầy ắp trong nồi đã bị hai người ăn hết một phần ba, nhưng thịt má chứa đựng toàn bộ tinh hoá của cá Tuyết Long thì vẫn chưa bị động vào.
Cả hai đều theo dõi đối phương sát sao, ai dám động đến là lập tức rút kiếm… không đúng, là dùng đũa.
Cách đó không xa, ngựa Huyết Long đáng thương nằm bò trên đất nhìn cá Tuyết Long trong nồi. Nước miếng chảy ròng ròng trên đất, đôi mắt đầy sương mù, thật sự là dáng vẻ tủi thân chưa từng có.
“Ăn cá à? Tính cho ta một phần với…”
Nửa khắc sau, Lâm Nhất toàn thân chật vật nhưng lại cười thật tươi bước ra.
Hai ông lão không ngờ Lâm Nhất lại ra sớm như vậy, còn chưa phản ứng lại đã thấy hắn cầm đũa lên gắp phần thịt má trong nồi.
“Đã quá, Tiểu Hồng, ngươi cũng tới ăn đi này.”
Khoảnh khắc thịt má được đưa vào miệng, mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn chưa bao giờ được ăn ngon thế này, niềm vui tràn trề, dư vị bất tận, vết thương đau đớn trên người cũng đỡ hơn rất nhiều.
Ngựa Huyết Long đang ngẩng đầu mong ngóng nhìn hắn.
Lâm Nhất nở nụ cười, cầm cả nồi đứng dậy.
“Dừng lại!”
Thập Tam gia và ông lão béo lập tức đen mặt, đứng dậy quát lớn.
Nhưng hai phần ba số cá Tuyết Long còn lại, cả thịt và nước đều đã bị ngựa Huyết Long nuốt ực.
Ừng ực!
Hai ông lão ngẩng đầu nhìn, ngựa Huyết Long hơi nheo mắt, cảm giác thoả mãn chưa từng thấy lan ra khắp người, nó nhe hai hàm răng cửa nở nụ cười kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ này của ngựa Huyết Long, hai ông lão tức đến mức râu rung lên bần bật.
Thịt má là phần tinh tuý nhất của cá Tuyết Long, bị Lâm Nhất ăn mất thì cũng thôi, bây giờ hơn nửa nồi cá Tuyết Long cả nước lẫn thịt đều đã bị ngựa Huyết Long ăn mất.
“Thứ ngốc này, có phải ngươi định ăn luôn cả nồi không?”