Chỉ hơi chọc giận đối phương thôi đã đủ để chết chắc rồi.
“Ông chắc chắn?”
Đối phương mặc dù có thủ đoạn bất phàm, còn có một chủ nhân thần bí khó đoán, nhưng Lâm Nhất ít nhất vẫn còn chút lý trí. Sau cảm giác hưng phấn thì hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía đối phương.
Trừ phi đối phương đi cùng với mình…
Dường như nhìn ra được ý nghĩ trong đôi mắt của Lâm Nhất, Lạc Du cười nói: “Mặc dù ta khá là coi trọng ngươi, nhưng loại rủi ro này ta vẫn không dám đi mạo hiểm, huống hồ ta là một mục tiêu quá lớn, một khi xuất hiện chắc chắn sẽ bị nó nhắm vào. Ngươi ra tay ngược lại còn an toàn hơn một chút, dù gì ngươi chỉ là lấy tinh huyết bản mệnh chứ không phải thực sự muốn giết chết nó”.
Sau đó, Lạc Du nói hết các phương pháp mà ông ta biết cho Lâm Nhất.
Thần sắc Lâm Nhất thay đổi, như những gì ông ta nói, quả thực là có chút cơ hội. Nhưng vẫn tương đối nguy hiểm, chỉ cần yêu thú kia liếc mắt nhìn hắn thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Lạc Du cực kỳ thành khẩn nói: “Quyết định thế nào, ngươi tự nghĩ đi. Ta thì không khuyến khích ngươi đi mạo hiểm như thế, với thực lực của ngươi, săn giết Long Nham Cực Hổ còn có Long Huyết Ma Điểu hẳn là tương đối ổn thoả”.
“Chuẩn bị cả hai vậy, ta tuỳ thời cơ hành động, nếu thực sự không thể thì cũng sẽ không làm bừa”.
“Không sao, ta đi chuẩn bị”.
…
Mấy ngày sau đó, Lâm Nhất vẫn ở mãi bên trong Lạc Thuỷ Cư không ra ngoài.
Ngoại trừ tu hành ra, thời gian còn lại đều dành để chuẩn bị. Ngoài ra, từ trong miệng Lạc Du hắn còn hiểu biết thêm rất nhiều về Lôi Châu, một châu đứng đầu của cổ vực Nam Hoa.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất vẫn luôn ở trong Lạc Thuỷ Cư không ra ngoài.
Ngoài việc tu luyện, rất nhiều thời gian đều dùng để chuẩn bị. Ngoài ra, nhờ Lạc Du, hắn cũng hiểu rõ Lôi Châu đứng đầu Nam Vực này hơn.
Năm đó, Lôi Châu rộng lớn này đều là địa bàn của Kiếm Tông, lãnh thổ bao la. Toàn bộ Lôi Châu được xây trên di tích này, thỉnh thoảng sẽ có bí cảnh xuất hiện, có thể lấy được rất nhiều truyền thừa quý giá.
Chỉ điều này đã đủ hấp dẫn toàn bộ yêu nghiệt kéo đến Nam Vực rồi.
Mỗi lần bí cảnh ra đời đều sẽ xuất hiện ma khí, yêu thú ở Lôi Châu bị ma khí xâm nhập trong một khoảng thời gian dài, nên gần như đều bị biến dị.
Thậm chí lúc nghiêm trọng còn sẽ dẫn tới thú triều, tuy vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng có thể giúp những thiên tài yêu nghiệt tích luỹ kinh nghiệm.
Vừa có kỳ ngộ trong bí cảnh vừa có lịch luyện sinh tử trong hoàn cảnh nguy hiểm, đương nhiên thiên tài ở nơi này phải mạnh hơn bên ngoài.
Lúc Lâm Nhất đang chuẩn bị, câu chuyện liên quan đến hắn đã được lan truyền khắp thành Thiên Lăng.
Có rất nhiều người chính mắt nhìn thấy hắn dùng một cú đấm đánh vỡ chuông Huyền Âm của Trần gia, tình cảnh cực kỳ chấn động.
Thậm chí nghe nói có không ít trưởng bối của Trần gia biết chuyện, nổi trận lôi đình.
Ba ngày sau.
Lạc Du lại xuất hiện một lần nữa, đưa cho Lâm Nhất một bức thư rất dày, trên bìa có viết năm chữ cổ.
Tử Điện Ma Long Điểu!
“Ông chắc chắn?”
Đối phương mặc dù có thủ đoạn bất phàm, còn có một chủ nhân thần bí khó đoán, nhưng Lâm Nhất ít nhất vẫn còn chút lý trí. Sau cảm giác hưng phấn thì hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía đối phương.
Trừ phi đối phương đi cùng với mình…
Dường như nhìn ra được ý nghĩ trong đôi mắt của Lâm Nhất, Lạc Du cười nói: “Mặc dù ta khá là coi trọng ngươi, nhưng loại rủi ro này ta vẫn không dám đi mạo hiểm, huống hồ ta là một mục tiêu quá lớn, một khi xuất hiện chắc chắn sẽ bị nó nhắm vào. Ngươi ra tay ngược lại còn an toàn hơn một chút, dù gì ngươi chỉ là lấy tinh huyết bản mệnh chứ không phải thực sự muốn giết chết nó”.
Sau đó, Lạc Du nói hết các phương pháp mà ông ta biết cho Lâm Nhất.
Thần sắc Lâm Nhất thay đổi, như những gì ông ta nói, quả thực là có chút cơ hội. Nhưng vẫn tương đối nguy hiểm, chỉ cần yêu thú kia liếc mắt nhìn hắn thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Lạc Du cực kỳ thành khẩn nói: “Quyết định thế nào, ngươi tự nghĩ đi. Ta thì không khuyến khích ngươi đi mạo hiểm như thế, với thực lực của ngươi, săn giết Long Nham Cực Hổ còn có Long Huyết Ma Điểu hẳn là tương đối ổn thoả”.
“Chuẩn bị cả hai vậy, ta tuỳ thời cơ hành động, nếu thực sự không thể thì cũng sẽ không làm bừa”.
“Không sao, ta đi chuẩn bị”.
…
Mấy ngày sau đó, Lâm Nhất vẫn ở mãi bên trong Lạc Thuỷ Cư không ra ngoài.
Ngoại trừ tu hành ra, thời gian còn lại đều dành để chuẩn bị. Ngoài ra, từ trong miệng Lạc Du hắn còn hiểu biết thêm rất nhiều về Lôi Châu, một châu đứng đầu của cổ vực Nam Hoa.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất vẫn luôn ở trong Lạc Thuỷ Cư không ra ngoài.
Ngoài việc tu luyện, rất nhiều thời gian đều dùng để chuẩn bị. Ngoài ra, nhờ Lạc Du, hắn cũng hiểu rõ Lôi Châu đứng đầu Nam Vực này hơn.
Năm đó, Lôi Châu rộng lớn này đều là địa bàn của Kiếm Tông, lãnh thổ bao la. Toàn bộ Lôi Châu được xây trên di tích này, thỉnh thoảng sẽ có bí cảnh xuất hiện, có thể lấy được rất nhiều truyền thừa quý giá.
Chỉ điều này đã đủ hấp dẫn toàn bộ yêu nghiệt kéo đến Nam Vực rồi.
Mỗi lần bí cảnh ra đời đều sẽ xuất hiện ma khí, yêu thú ở Lôi Châu bị ma khí xâm nhập trong một khoảng thời gian dài, nên gần như đều bị biến dị.
Thậm chí lúc nghiêm trọng còn sẽ dẫn tới thú triều, tuy vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng có thể giúp những thiên tài yêu nghiệt tích luỹ kinh nghiệm.
Vừa có kỳ ngộ trong bí cảnh vừa có lịch luyện sinh tử trong hoàn cảnh nguy hiểm, đương nhiên thiên tài ở nơi này phải mạnh hơn bên ngoài.
Lúc Lâm Nhất đang chuẩn bị, câu chuyện liên quan đến hắn đã được lan truyền khắp thành Thiên Lăng.
Có rất nhiều người chính mắt nhìn thấy hắn dùng một cú đấm đánh vỡ chuông Huyền Âm của Trần gia, tình cảnh cực kỳ chấn động.
Thậm chí nghe nói có không ít trưởng bối của Trần gia biết chuyện, nổi trận lôi đình.
Ba ngày sau.
Lạc Du lại xuất hiện một lần nữa, đưa cho Lâm Nhất một bức thư rất dày, trên bìa có viết năm chữ cổ.
Tử Điện Ma Long Điểu!