*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài khoảng đất trống, mọi người đang xem cuộc chiến liền thay đổi sắc mặt, một thương chớp nhoáng này quả thật đáng sợ. Nhìn xem duệ khí sắc bén phát ra từ mũi thương kia đi, chỉ đứng từ xa quan sát cũng đã thấy áp lực ập thẳng vào mặt, cảm nhận được đau đớn dữ dội khi bị đâm trúng.
Mũi thương lóe lên tia sáng lạnh, tựa như ánh lửa lóe lên giữa đêm đông lạnh lẽo, chiếu sáng khắp thế gian, vô cùng chói mắt.
Đệ tử và các trưởng lão Tiêu Vân Tông bất giác nở nụ cười khoái chí, dường như bọn họ đã thấy được hình ảnh kiếm khách áo trắng bị một thương này đâm xuyên lồng ngực rồi vậy.
Có một trưởng lão Tiêu Vân Tông cười rất vui vẻ, vừa vuốt râu vừa khe khẽ lắc đầu.
Tần gia làm không được, Tần Húc không nên thân, mặt mũi thành Thiên Lăng đành phải dựa vào Tiêu Vân Tông bọn họ vậy!
Nhưng trong tình huống cực kỳ hung hiểm như vậy, Lâm Nhất đang đứng trên lôi đài lại không chút hoang mang, hắn tung cước đá bay Tần Húc.
Hắn ta hệt như một cái bao cát, bị đá văng ra ngoài một cách vô tình, thân thể đâm vào cột đá của lôi đài.
Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, máu tươi trào ra từ khóe miệng Tần Húc, trông cực kỳ thê thảm.
Sau khi đá bay Tần Húc, Lâm Nhất vẫn không hề thở gấp, một thân đồ trắng khiến hắn hệt như tinh linh, thân thể khẽ nhún một cái, bước chân linh hoạt như một vũ công với điệu múa hoa lệ nhất thế gian, vừa nhẹ nhàng lại vừa linh động. Ống tay áo như mây, mái tóc đen dài như thác nước xõa tung giữa không trung, cơ thể xoay tròn, thoạt nhìn như đang ung dung dạo chơi, nhưng vừa khéo tránh được mũi thương ác liệt kia. Nhưng không ai ngờ được, khi Lâm Nhất một lần nữa đáp xuống thì kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong của hắn đã tích súc đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Giống như vụ hoa vừa chớm nở, chỉ đợi rút kiếm ra khỏi vỏ, là sẽ đón gió mà nở rộ.
Boang...!
Táng Hoa đang gào thét, nó ngủ đông đã lâu, ở ẩn đã lâu, nó cảm nhận được nỗi hận cùng lửa giận trong lòng Lâm Nhất, nó muốn uống máu giết người.
Một luồng kiếm quang hoa lệ xuất hiện, tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang vọng khắp bốn phía, hình ảnh trên lôi đài dường như bất động.
Áo trắng bồng bềnh cùng mái tóc dài tản ra như thác nước của Lâm Nhất cũng ngưng đọng tại thời khắc này, chỉ có luồng kiếm quang kia từ mũi thương của Âu Dương Hạo một đường bổ thẳng xuống, trong vô hình, khiến thanh trường thương cứng rắn liên tục vỡ nát hệt như một cây gậy trúc.
Một kiếm kinh diễm này khiến những người đang vây xem trên khu đất trống rung động không thôi.
Trưởng lão và đệ tử Tiêu Vân Tông không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Nét dữ tợn trên mặt Âu Dương Hạo còn chưa tan hết, lúc này, hắn ta đã bị dọa choáng váng, vội ném đi thanh trường thương đang nổ tung trong tay, điên cuồng lui về sau.
Đi được à?
Bên ngoài khoảng đất trống, mọi người đang xem cuộc chiến liền thay đổi sắc mặt, một thương chớp nhoáng này quả thật đáng sợ. Nhìn xem duệ khí sắc bén phát ra từ mũi thương kia đi, chỉ đứng từ xa quan sát cũng đã thấy áp lực ập thẳng vào mặt, cảm nhận được đau đớn dữ dội khi bị đâm trúng.
Mũi thương lóe lên tia sáng lạnh, tựa như ánh lửa lóe lên giữa đêm đông lạnh lẽo, chiếu sáng khắp thế gian, vô cùng chói mắt.
Đệ tử và các trưởng lão Tiêu Vân Tông bất giác nở nụ cười khoái chí, dường như bọn họ đã thấy được hình ảnh kiếm khách áo trắng bị một thương này đâm xuyên lồng ngực rồi vậy.
Có một trưởng lão Tiêu Vân Tông cười rất vui vẻ, vừa vuốt râu vừa khe khẽ lắc đầu.
Tần gia làm không được, Tần Húc không nên thân, mặt mũi thành Thiên Lăng đành phải dựa vào Tiêu Vân Tông bọn họ vậy!
Nhưng trong tình huống cực kỳ hung hiểm như vậy, Lâm Nhất đang đứng trên lôi đài lại không chút hoang mang, hắn tung cước đá bay Tần Húc.
Hắn ta hệt như một cái bao cát, bị đá văng ra ngoài một cách vô tình, thân thể đâm vào cột đá của lôi đài.
Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, máu tươi trào ra từ khóe miệng Tần Húc, trông cực kỳ thê thảm.
Sau khi đá bay Tần Húc, Lâm Nhất vẫn không hề thở gấp, một thân đồ trắng khiến hắn hệt như tinh linh, thân thể khẽ nhún một cái, bước chân linh hoạt như một vũ công với điệu múa hoa lệ nhất thế gian, vừa nhẹ nhàng lại vừa linh động. Ống tay áo như mây, mái tóc đen dài như thác nước xõa tung giữa không trung, cơ thể xoay tròn, thoạt nhìn như đang ung dung dạo chơi, nhưng vừa khéo tránh được mũi thương ác liệt kia. Nhưng không ai ngờ được, khi Lâm Nhất một lần nữa đáp xuống thì kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong của hắn đã tích súc đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Giống như vụ hoa vừa chớm nở, chỉ đợi rút kiếm ra khỏi vỏ, là sẽ đón gió mà nở rộ.
Boang...!
Táng Hoa đang gào thét, nó ngủ đông đã lâu, ở ẩn đã lâu, nó cảm nhận được nỗi hận cùng lửa giận trong lòng Lâm Nhất, nó muốn uống máu giết người.
Một luồng kiếm quang hoa lệ xuất hiện, tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang vọng khắp bốn phía, hình ảnh trên lôi đài dường như bất động.
Áo trắng bồng bềnh cùng mái tóc dài tản ra như thác nước của Lâm Nhất cũng ngưng đọng tại thời khắc này, chỉ có luồng kiếm quang kia từ mũi thương của Âu Dương Hạo một đường bổ thẳng xuống, trong vô hình, khiến thanh trường thương cứng rắn liên tục vỡ nát hệt như một cây gậy trúc.
Một kiếm kinh diễm này khiến những người đang vây xem trên khu đất trống rung động không thôi.
Trưởng lão và đệ tử Tiêu Vân Tông không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Nét dữ tợn trên mặt Âu Dương Hạo còn chưa tan hết, lúc này, hắn ta đã bị dọa choáng váng, vội ném đi thanh trường thương đang nổ tung trong tay, điên cuồng lui về sau.
Đi được à?