Rầm!
Nhưng khi chưởng này sắp chạm đến người Lâm Nhất thì một luồng kiếm quang loé lên, Táng Hoa Kiếm nhanh như thiểm điện, chuẩn xác đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn ta.
Mũi kiếm bén nhọn, kiếm ý lạnh lẽo đi kèm với Tử Diên Kiếm Kình dạt dào như sóng biển. Một kiếm này đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn ta, có máu tươi tràn ra, đau đến mức khiến hắn ta phải thét lên một tiếng sau đó bị đánh văng mạnh về phía sau.
“Ba chiêu đánh bại ta? Ngươi đến một chiêu cũng không đỡ được!”
Máu tươi nhỏ xuống từ trên Táng Hoa Kiếm, Lâm Nhất nhìn về phía đối phương lạnh lùng chế giễu.
Bàn tay phải của Trần tử Ngọc nhũn ra buông thõng, sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, bên má nóng rát. Trong lòng hắn ta phẫn hận, đáng ghét, mấy ngày không gặp mà thực lực của kiếm nô này lại trở nên đáng sợ như vậy.
“Giết ta như giết chó? Ta diệt ngươi tựa như diệt cỏ!”
Lâm Nhất hầu như không để cho hắn ta ta kịp suy nghĩ nhiều, thúc đẩy kiếm quyết Tử Diên tầng thứ 11 đến cực hạn, nhấc kiếm liền chém qua.
Bá Kiếm, Triêu Dương Phá Hiểu!
Trên người Lâm Nhất đột nhiên bùng lên quang mang chói loà, một luồng kiếm thế vô biên vô địch xộc thẳng lên trời, một kiếm này của hắn, Táng Hoa Kiếm trong tay chém ra một vầng mặt trời đỏ rực.
Uỳnh!
Mức độ khủng khiếp của kiếm này khiến cho kiếm thế mênh mông hoá thành một quả cầu lửa đáng sợ, là vầng mặt trời đỏ rực ánh lửa. Ánh sáng do kiếm ý biến hoá thành đã nhuộm đỏ cả một vùng trời, như ánh bình minh nổi lên trên mặt biển mênh mông cuộn trào sóng vỗ, cũng là nhiệt huyết vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn trong lòng người thiếu niên.
“Không, không, không!”
Đám trưởng lão của Trần gia đang đợi Trần Tử Ngọc phát huy uy lực thấy vậy ngây thuỗn ra, bọn họ chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được, Trần Tử Ngọc tuyệt đối không thể chặn lại được kiếm này.
Cho dù là bọn họ đối mặt với chiêu kiếm này thì cũng chắc chắn không thể đỡ được, càng đừng nói là Trần Tử Ngọc vốn đã bị Lâm Nhất phế bỏ một cánh tay.
Từng tiếng hô quát tháo đầy tuyệt vọng vang lên, vầng mặt trời kia bị Táng Hoa đập rơi xuống, khuôn mặt Trần Tử Ngọc biến sắc, không ngừng lôi hết các chiêu thức thủ đoạn của mình ra.
Rầm!
Nhưng không hề có chút tác dụng nào, khi vầng mặt trời kia đáp xuống, chỉ chớp mắt đã đè bẹp Trần Tử Ngọc thành đống thịt vụn, nổ tung thành vô số mảnh thịt.
Giống như Chuông Huyền Âm đập lên người Huyết Long Mã vậy, ăn miếng trả miếng, lấy gậy ông đập lưng ông.
Một kiếm, chỉ một kiếm đã giết chết Trần Tử Ngọc, bầu không khí xung quanh hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên há hốc miệng, đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, kiếm khách áo trắng kia cũng đáng sợ quá đi.
“Ngươi có chạy được không?”
Đúng vào lúc tĩnh lặng này, Lâm Nhất đứng quay lưng lại với Sở Mộ Viêm đột nhiên lên tiếng.
Nhưng khi chưởng này sắp chạm đến người Lâm Nhất thì một luồng kiếm quang loé lên, Táng Hoa Kiếm nhanh như thiểm điện, chuẩn xác đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn ta.
Mũi kiếm bén nhọn, kiếm ý lạnh lẽo đi kèm với Tử Diên Kiếm Kình dạt dào như sóng biển. Một kiếm này đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn ta, có máu tươi tràn ra, đau đến mức khiến hắn ta phải thét lên một tiếng sau đó bị đánh văng mạnh về phía sau.
“Ba chiêu đánh bại ta? Ngươi đến một chiêu cũng không đỡ được!”
Máu tươi nhỏ xuống từ trên Táng Hoa Kiếm, Lâm Nhất nhìn về phía đối phương lạnh lùng chế giễu.
Bàn tay phải của Trần tử Ngọc nhũn ra buông thõng, sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, bên má nóng rát. Trong lòng hắn ta phẫn hận, đáng ghét, mấy ngày không gặp mà thực lực của kiếm nô này lại trở nên đáng sợ như vậy.
“Giết ta như giết chó? Ta diệt ngươi tựa như diệt cỏ!”
Lâm Nhất hầu như không để cho hắn ta ta kịp suy nghĩ nhiều, thúc đẩy kiếm quyết Tử Diên tầng thứ 11 đến cực hạn, nhấc kiếm liền chém qua.
Bá Kiếm, Triêu Dương Phá Hiểu!
Trên người Lâm Nhất đột nhiên bùng lên quang mang chói loà, một luồng kiếm thế vô biên vô địch xộc thẳng lên trời, một kiếm này của hắn, Táng Hoa Kiếm trong tay chém ra một vầng mặt trời đỏ rực.
Uỳnh!
Mức độ khủng khiếp của kiếm này khiến cho kiếm thế mênh mông hoá thành một quả cầu lửa đáng sợ, là vầng mặt trời đỏ rực ánh lửa. Ánh sáng do kiếm ý biến hoá thành đã nhuộm đỏ cả một vùng trời, như ánh bình minh nổi lên trên mặt biển mênh mông cuộn trào sóng vỗ, cũng là nhiệt huyết vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn trong lòng người thiếu niên.
“Không, không, không!”
Đám trưởng lão của Trần gia đang đợi Trần Tử Ngọc phát huy uy lực thấy vậy ngây thuỗn ra, bọn họ chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được, Trần Tử Ngọc tuyệt đối không thể chặn lại được kiếm này.
Cho dù là bọn họ đối mặt với chiêu kiếm này thì cũng chắc chắn không thể đỡ được, càng đừng nói là Trần Tử Ngọc vốn đã bị Lâm Nhất phế bỏ một cánh tay.
Từng tiếng hô quát tháo đầy tuyệt vọng vang lên, vầng mặt trời kia bị Táng Hoa đập rơi xuống, khuôn mặt Trần Tử Ngọc biến sắc, không ngừng lôi hết các chiêu thức thủ đoạn của mình ra.
Rầm!
Nhưng không hề có chút tác dụng nào, khi vầng mặt trời kia đáp xuống, chỉ chớp mắt đã đè bẹp Trần Tử Ngọc thành đống thịt vụn, nổ tung thành vô số mảnh thịt.
Giống như Chuông Huyền Âm đập lên người Huyết Long Mã vậy, ăn miếng trả miếng, lấy gậy ông đập lưng ông.
Một kiếm, chỉ một kiếm đã giết chết Trần Tử Ngọc, bầu không khí xung quanh hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên há hốc miệng, đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, kiếm khách áo trắng kia cũng đáng sợ quá đi.
“Ngươi có chạy được không?”
Đúng vào lúc tĩnh lặng này, Lâm Nhất đứng quay lưng lại với Sở Mộ Viêm đột nhiên lên tiếng.