Nhưng quảng trường Hoả Ngục bên dưới lại rất đông đúc, dù hiệu quả không bằng một phần mười mật cảnh, nhưng cũng tốt hơn những nơi khác nhiều.
“Lâm huynh, lối vào mật cảnh Hoả Ngục ở ngay trên đài cao đó”.
Cung Minh chỉ tay, nói với Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhìn theo hướng chỉ của hắn ta, tầm mắt lướt qua từng bậc thang, dừng lại trên đài cao như có ánh lửa nhảy múa, tràn ngập hơi thở cổ xưa tang thương kia.
Hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ không hề báo trước mà lặng lẽ nở rộ, cực kỳ hưng phấn.
Trước mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, đến đúng chỗ rồi.
“Đi!”
Lâm Nhất kiềm chế cảm xúc hưng phấn trong lòng, nói với Cung Minh, sau đó đi về phía mật cảnh Hoả Ngục.
Hành động của hai người lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử thư viên trên quảng trường Hoả Ngục.
Bình thường không có ai đi lên đài cao cả.
Không phải đệ tử nòng cốt, có đi cũng không vào được mật cảnh Hoả Ngục, không có chút lợi ích nào.
“Hai người kia đang làm gì thế?”
“Hình như người mặc đồ xanh, lưng đeo hộp kiếm là công tử Táng Hoa Lâm Nhất?”
“Đúng, chính là hắn. Mười ngày trước, hắn đánh bại Cổ Đằng trước mặt mọi người, khiến đối phương mất hết mặt mũi, đến hôm nay vẫn không dám lộ diện. Cổ Đằng này thật vô dụng, nói năng ngông cuồng bảo sẽ cho đối phương biết sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ, cuối cùng lại thua thảm hại, không thể trở tay”.
“Thư viện đều bị Cổ Đằng này làm mất hết mặt mũi, nhưng mà… hai người này muốn làm gì, chẳng lẽ hắn có thể đi vào mật cảnh Hoả Ngục sao?”
“Đùa à?”
Nhìn hai người bước từng bước lên bậc thang, thật sự đi về phía mật cảnh Hoả Ngục, rất nhiều người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Trên đài cao, dưới bầu trời u ám, ở trung tâm có một ngọn lửa nhảy múa như xuyên qua một thế giới thần bí và đáng sợ nào đó.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nổ đáng sợ trong ngọn lửa, tựa như có thú dữ đang gào thét vậy.
“Trong này là mật cảnh Hoả Ngục à?”
Lâm Nhất quan sát ngọn lửa kỳ lạ trước mặt, có thể cảm nhận được làn sóng đáng sợ bên trong, ngọn lửa cao tới mười trượng này thật sự rất có sức uy hiếp.
“Nghe nói bí cảnh này là một luồng thần hoả do đại năng thượng cổ luyện hoá, bây giờ thần hoả rơi vào trong thành U Châu. Không chỉ có thư viện Thiên Phủ, mà những thế lực cấp chuẩn bá chủ khác và Huyền Dương Điện đều cùng sử dụng, không ai có thể độc chiếm được nó. Hoả Ngục này tổng cộng chia làm ba tầng…”
Cung Minh ở bên cạnh nhẹ giọng giảng giải cho Lâm Nhất.
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên chút gợn sóng, không ngờ mật cảnh Hoả Ngục lại có lai lịch lớn đến thế.
“Lâm huynh, sau khi tiến vào tốt nhất ngươi đừng xảy ra mâu thuẫn với người của thế lực khác, một khi có biến cố gì sẽ bị liệt diễm trong Hoả Ngục cắn trả, hậu quả rất đáng sợ, nhưng theo lẽ thường, các thế lực đều tuân thủ nguyên tắc không xảy ra tranh đấu trong Hoả Ngục, vì cái giá phải trả quá đắt”.
Trước khi đi, Cung Minh nghiêm túc nhắc nhở.
“Ta biết, vậy Cung huynh ở lại đây đợi ta nhé”.
“Lâm huynh, lối vào mật cảnh Hoả Ngục ở ngay trên đài cao đó”.
Cung Minh chỉ tay, nói với Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhìn theo hướng chỉ của hắn ta, tầm mắt lướt qua từng bậc thang, dừng lại trên đài cao như có ánh lửa nhảy múa, tràn ngập hơi thở cổ xưa tang thương kia.
Hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ không hề báo trước mà lặng lẽ nở rộ, cực kỳ hưng phấn.
Trước mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, đến đúng chỗ rồi.
“Đi!”
Lâm Nhất kiềm chế cảm xúc hưng phấn trong lòng, nói với Cung Minh, sau đó đi về phía mật cảnh Hoả Ngục.
Hành động của hai người lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử thư viên trên quảng trường Hoả Ngục.
Bình thường không có ai đi lên đài cao cả.
Không phải đệ tử nòng cốt, có đi cũng không vào được mật cảnh Hoả Ngục, không có chút lợi ích nào.
“Hai người kia đang làm gì thế?”
“Hình như người mặc đồ xanh, lưng đeo hộp kiếm là công tử Táng Hoa Lâm Nhất?”
“Đúng, chính là hắn. Mười ngày trước, hắn đánh bại Cổ Đằng trước mặt mọi người, khiến đối phương mất hết mặt mũi, đến hôm nay vẫn không dám lộ diện. Cổ Đằng này thật vô dụng, nói năng ngông cuồng bảo sẽ cho đối phương biết sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ, cuối cùng lại thua thảm hại, không thể trở tay”.
“Thư viện đều bị Cổ Đằng này làm mất hết mặt mũi, nhưng mà… hai người này muốn làm gì, chẳng lẽ hắn có thể đi vào mật cảnh Hoả Ngục sao?”
“Đùa à?”
Nhìn hai người bước từng bước lên bậc thang, thật sự đi về phía mật cảnh Hoả Ngục, rất nhiều người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Trên đài cao, dưới bầu trời u ám, ở trung tâm có một ngọn lửa nhảy múa như xuyên qua một thế giới thần bí và đáng sợ nào đó.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nổ đáng sợ trong ngọn lửa, tựa như có thú dữ đang gào thét vậy.
“Trong này là mật cảnh Hoả Ngục à?”
Lâm Nhất quan sát ngọn lửa kỳ lạ trước mặt, có thể cảm nhận được làn sóng đáng sợ bên trong, ngọn lửa cao tới mười trượng này thật sự rất có sức uy hiếp.
“Nghe nói bí cảnh này là một luồng thần hoả do đại năng thượng cổ luyện hoá, bây giờ thần hoả rơi vào trong thành U Châu. Không chỉ có thư viện Thiên Phủ, mà những thế lực cấp chuẩn bá chủ khác và Huyền Dương Điện đều cùng sử dụng, không ai có thể độc chiếm được nó. Hoả Ngục này tổng cộng chia làm ba tầng…”
Cung Minh ở bên cạnh nhẹ giọng giảng giải cho Lâm Nhất.
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên chút gợn sóng, không ngờ mật cảnh Hoả Ngục lại có lai lịch lớn đến thế.
“Lâm huynh, sau khi tiến vào tốt nhất ngươi đừng xảy ra mâu thuẫn với người của thế lực khác, một khi có biến cố gì sẽ bị liệt diễm trong Hoả Ngục cắn trả, hậu quả rất đáng sợ, nhưng theo lẽ thường, các thế lực đều tuân thủ nguyên tắc không xảy ra tranh đấu trong Hoả Ngục, vì cái giá phải trả quá đắt”.
Trước khi đi, Cung Minh nghiêm túc nhắc nhở.
“Ta biết, vậy Cung huynh ở lại đây đợi ta nhé”.